Bạch Mặc Y được người dẫn vào toà nhà, trong viện trúc mọc xanh mướt, mùi hương trúc vờn quanh, bố trí đơn giản, vô cùng thanh nhã, trước là mặt tiền, sau là hai tòa nhà nhỏ, chỉ liếc mắt một cái nàng đã thích nơi này, khu vườn này luôn.

Có hai nha đầu khoảng mười ba mười bốn tuổi đi từ trong ra, nhìn thấy Bạch Mặc Y thì quỳ xuống cúi thấp đầu!

Bạch Mặc Y cau mày nhìn quản sự dẫn nàng tới.

“Phu nhân, đây là chủ nhân cũ để lại, hai nha đầu này số rất khổ ạ, từ nhỏ đã không cha không mẹ, nếu phu nhân không thích thì cứ đuổi ra đi ạ!” Vẻ mặt quản sự chẳng chút đồng tình gì,

Bạch Mặc Y nhìn hai người trước mắt, trông thanh tú, cử chỉ trầm ổn, ngẫm lại trong nhà chỉ có một nha đầu Xuân Nhi thì cũng không ổn, dù sao còn phải chiếu cố Bạch Vô Thương nữa, bản thân mình lại muốn mua!

“Được rồi, đứng lên đi!” Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho con người ta cảm thấy như trong suối nước nóng sung sướng cả người.

“Tạ phu nhân đã giữ lại!” Hai nha đầu cùng dập đầu xuống, coi như làm lễ với chủ.

Thủ tục làm xong rất nhanh, mẹ con Bạch Mặc Y đã có chỗ an thân. Hai nha đầu cũng rất chịu khó, thay lại toàn bộ chăn đệm mới, lại cùng Xuân Nhi tới khách sạn mang hành lý về.

“Hồng Lăng, Hồng Tiêu à, trong kinh thành quán nào là y quán tốt nhất hả?” Sau khi an bài thoả đáng, Bạch Mặc Y gọi hai nha đầu tới, trong tay cầm quyển sách thuốc, không ngẩng đầu lên hỏi,

“Thưa tiểu thư, là Bạn Nguyệt cư của Nguyệt tiên sinh ạ, người này y thuật cao siêu, nhưng tính cách thì rất cổ quái, mỗi tháng chỉ coi bệnh ba ngày, mỗi ngày chỉ xem bệnh cho ba người thôi ạ! Theo tính toán thì hôm nay là ngày thứ ba trong tháng này đó ạ!” Hồng Lăng trả lời, các nàng định gọi Bạch Mặc Y là phu nhân sau đó lại sửa lại theo lời Xuân Nhi.

Bạch Mặc Y ừ một tiếng, người có bản lãnh chút không tránh khỏi cổ quái rồi, nhìn sắc trời còn sớm, bỏ quyển sách trên tay xuống, gọi Xuân Nhi lại chiếu cố cho Bạch Vô Thương, không nhìn nhóc quỷ chảy nước dãi, thay toàn thân nam trang, bảo Hồng Y dẫn đường đi đến Bạn Nguyệt cư.

Hồng Lăng đi phía sau, nhìn Bạch Mặc Y, dáng người so với con gái có cao gầy chút, mặc nam trang vào lại rất phong độ, nhìn có vẻ anh tuấn thong dong, hơn nữa biểu hiện vẻ lạnh lùng trong trẻo mà cao quý thanh nhã, thu hút nhiều ánh mắt của các cô gái trên đường.

“Y Y à, nàng đi đâu đó?” Sở Tử Dật như thuốc dán da chó vậy từ đâu xông ra, đối với cả người Bạch Mặc Y giả dạng búng một cái, tán thưởng, đến cả quần áo nam còn mặc đẹp đến vậy làm cho hắn bị đả kích vô cùng!

“Đừng có đi theo ta!” Bạch Mặc Y liếc mắt nhìn hắn, nói lạnh lùng. Tên ngày sao đi đâu cũng gặp phải thế không biết, nàng có chút hoài nghi hắn có khi đang giám thị nàng cũng nên!

Hả? Điều này sao cũng được, hắn đợi nửa ngày rồi, chỉ là đợi nàng ra cửa, đến gõ cửa hắn còn có chút do dự, dù sao Bạch Mặc Y cũng không nói cho hắn biết hiện giờ đang nghỉ ở đâu, hắn mà lỗ mãng chạy tới cửa thì thật đúng là làm cho nàng thấy phản cảm mà hờn giận nữa ấy chứ! Vì thế hắn tình nguyện đợi trên đường, ngóng nàng ra cửa, thật đúng là làm cho hắn mong mỏi chết lên được!

“Y Y, đây là nha đầu của nàng sao?” Sở Tử Dật không nói thì thôi, dù sao hắn đang rất nhàm chán, cứ theo nàng là được rồi!



“Y Y à, nàng định đi đâu đó?’ Vẫn chưa từ bỏ ý định, cười hỏi với vẻ mặt lấy lòng.

“Y Y à, nàng có đói bụng không?” Người nào đó bắt đầu cào cào đầu, có chút cảm giác muốn khóc mất.



“Y Y à, nàng nói đi, chỉ một câu thôi, một câu là được rồi!” Người nào đó giống con chó nhỏ phe phẩy chiếc đuôi, túm lấy góc áo Bạch Mặc Y, trông đáng thương vô cùng,

“Công tử, đến rồi ạ!” Hồng Lăng lên tiếng, nhìn Sở Tử Dật hơi cười, chưa từng thấy có tên đàn ông nào da mặt lại dày như thế, lại còn trưng ra bộ mặt giống em bé nữa chứ, thật giống như bị người ta ngược đãi vậy đó!

Bạch Mặc Y ngẩng đầu nhìn, lúc này các nàng đang đứng trước cửa một ngôi nhà, ba chữ Bạn Nguyệt cư cứng cáp mạnh mẽ, chữ như rồng bay phượng múa, giữa những hàng chữ toát ra tia cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo,

Ngoài cửa lạnh tanh, chắc hôm nay đã xem xong rồi! Hồng Lăng đi tới cửa gọi to, mãi mà chẳng có ai đáp lại!

“Y Y, nàng tới nơi này làm gì? Nàng bị bệnh à?” Sở Tử Dật quan tâm hỏi, nhìn Bạch Mặc Y từ trên xuống dưới, có phải lúc trước bị nội thương vẫn chưa khỏi hẳn hay không? Thuốc trị thương của Lạc Vũ Trần là tốt nhất, chắc sẽ không vậy đâu ha!

“Học y!” Bạch Mặc Y lạnh lùng ói ra hai từ, nhưng cũng làm cho Sở Tử Dật thấy vui vẻ, ít nhất thì Bạch Mặc Y cũng bắt đầu để ý đến hắn. Hắn lại không biết nói, Bạch Mặc Y là ngại hắn ầm ỹ suốt trên đường, không trả lời hắn, sợ hắn quấn quít nên nói mãi không ngừng mà!

“Hả? Y Y nàng muốn học y sao?” Sở Tử Dật kinh ngạc hỏi, trước đây đâu có nghe thấy nàng có hứng thú với y thuật chứ!

Lần này Bạch Mặc Y lại không thèm để ý đến hắn, chỉ lẳng lặng đứng ngoài cửa, mày hơi cau lại!

“Hồng Lăng, đừng gọi nữa, chúng ta trở về đi!” Bạch Mặc Y thản nhiên lên tiếng, bảo Hồng Lăng ngừng gõ cửa, không học cũng vậy, nàng không tin mấy cọng cỏ kia làm khó được nàng!

Vừa đi được vài bước, phía sau có một trận gió, sau đó là tiếng một vật nặng rơi xuống.

Quay đầu lại, một người mặc áo đen đầy máu nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, mặt úp xuống, thấy không rõ tướng mạo, nếu là tới Bạn Nguyệt cư thì nhất định là cần thuốc rồi. Bạch Mặc Y chỉ nhìn thoáng qua, rồi quay đầu lại, xen vào việc của người khác không phải là ham muốn của nàng!

Sở Tử Dật nhìn ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Bạch Mặc Y lại nhìn kẻ bị thương, trên mặt chẳng có biểu hiện gì, bất giác thấy kinh dị. Bạch Mặc Y là tiểu thư của tướng phủ, sau khi gả cho tam ca cửa lớn không ra, cửa nhỏ không vô, là một cô gái bình thường thấy máu như này nếu không nói thất kinh, ít nhất cũng tái mặt! Thế mà nàng ấy lại chỉ liếc nhìn một cái, làm như đã quen với loại máu me thế này rồi, lại còn thờ ơ, càng không muốn nghĩ đi tới cứu người, nàng thật sự làm cho hắn thấy ngạc nhiên đến mức tò mò!

“Y Y à, hay là chúng ta đến cứu hắn có được không?” Sở Tử Dật dám thề với trời, hắn cũng chẳng phải tốt bụng gì, hắn chỉ muốn nhìn chút xem Bạch Mặc Y có thực sự là người lạnh lùng đến mức đó thật không?

“Điều kiện!” Bạch Mặc Y vừa đi vừa nói.

Hả? Điều kiện à? Sở Tử Dật cũng không buồn, ngược lại thấy rất cao hứng, cao hứng là sau này có lý do tiếp cận nàng mà chẳng cần hao hơi tốn sức gì.

“Tuỳ nàng ra đề thôi!” Sở Tử Dật nói to, trong giọng nói xen hưng phấn. Thật ra hắn muốn cứu người chẳng qua là bảo ám vệ đi theo dẫn hắn về là được, nhưng hắn thật sự không muốn làm như vậy.

“Một điều kiện! Thiếu của ta, sau này phải thực hiện!” Bạch Mặc Y cũng chưa nghĩ ra điều gì bắt hắn đồng ý, thân phận hắn cao quý, có một số chuyện liên quan cũng được lắm, trước có thiếu cũng chẳng sao cả!

“Được! Xin hoan nghênh vì ước!” Sở Tử Dật hưng phấn nhảy lên trước nàng, đưa tay ngọc ra, ánh mắt loé sáng nhìn Bạch Mặc Y.

“Ba!” Cảm xúc mềm mại làm Sở Tử Dật sửng sốt chút, trong lòng xẹt qua một tia khác lạ.

“Đỡ người tới chỗ đó đi!” Bạch Mặc Y chỉ vào quán ven đường không người, ghép hai bàn lại với nhau, rồi đặt người áo đen lên trên.

“Roạch!” Xé áo đầy máu lộ ra mấy vết thương sâu máu me lẫn lộn chảy ròng ròng mà nhìn thấy ghê cả người!