“Y Y, cẩn thận!” Lạc Vũ TRần quay nhanh lưng ghế lại, đưa tay ra một chưởng đỡ, tay kia nhanh chóng ôm lấy eo Bạch Mặc Y, muốn kéo nàng lại cầng, chỉ là chưởng phong của Lạc lão gia chủ quá nhanh mạnh, người hắn không động được, bị thương nặng chưa lành, tay đưa ra chậm hơn trước kia nhiều.
BẠch Mặc Y biết là tay Lạc Vũ Trần, cả người bất động, bởi nàng né tránh, chưởng phong kia đánh mạnh tới chính là nàng, nàng trong lòng định che chở cho người, nàng nợ hắn rất nhiều, giờ khắc này nàng nguyện mình bị thương chứ không muốn hắn bị thương!
“Binh” một tiếng, sau lưng bị người đụng phải, BẠch mặc Y có cảm giác có người chắn sau lưng nàng, vì nàng không nhận được chưởng kia, mùi hương mai lạnh lẽo truyền vào mũi, không cần quay đầu nàng đã biết là ai, hơn nữa hắn đang tức giận và giọng trách cứ vang lên bên tai nàng, đỡ tay lạc Vũ Trần chút, mặt cười ngưng lạnh, nàng không quay đầu chỉ đưa tay một tay tuy không nhìn thấy hắn, cũng chuẩn xác đặt lên người hắn, tay kia thì che chở cho lạc Vũ TRần, ba bóng bay nhanh lùi về phía sau, nhanh chóng tránh thoát chưởng lực thứ hai, thứ ba.
Ánh mắt hai nam nhân cùng nhìn nhau trao đổi trên không trung, tất cả không nói gì, lại coi như cái gì cũng rõ cả chỉ trong cái liếc mắt.
“Ah!” Tiếng kêu sắc nhọn đột ngột vang lên, hoá ra là nguyễn Thanh Âm không kịp trốn, bị chưởng còn sót lại đánh trúng cánh tay, làm cánh tay gãy lìa, ló ra khuôn mựt tinh xảo trở nên tái nhợt, ôm tay kêu đau.
Cung không rõ vì sao, nghe được tiếng Nguỹễn Thanh Âm thét lên chói tai, cơn điên của lạc lão gia chủ đột nhiên ngừng lại, thân pháp cực nhanh vọt về bên cạnh Nguyễn Thanh Âm, trên mặt tang thương già cả mang theo chtú lo lắng và đau lòng biến mất, “Thanh Âm, con không sao chứ?” “Lạc bá bá, Thanh Âm không sao, Thanh Âm không đau! Chỉ cần Lạc bá bá không sao là tốt rồi!” Nguyễn Thanh Âm cắn răng, hít đau, nhìn ánh mắt lo lắng của Lạc lão gia chủ, mắt rưng rưng, vô cùng chọc sự thương tiếc của người ta, nói xong, lại lộ ra mặt nhăn nhó, cái đau ấy không cần nói cũng biết.
“Thanh âm, Lạc bá bá xin lỗi con, Lạc bá bá không phải không đau lòng!”
“Không sao, Thanh Âm không trách Lạc bá bá, là họ không nên dây vào làm Lạc bá bá tức giận, Lạc bá bá không sao là tốt rồi!”
“Lão già này có thật xấu phải không? Nói đánh là đánh, ông đây nhịn không nổi sơn trang này nữa rồi!” Cung Tuyệt Thương mặt tái xám phất ống tay áo, phun ra một ngụm nước bọt, có chút căm giận mắng, trong mấy người, thì hắn đứng gần nhất, vừa rồi toàn bộ tinh thần lại đặt hết vào chuyệnkia, nên hắn cũng là một kẻ khá chật vật, lớn như vậy mà hắn chưa từng bị mệt thế, nuốt không trôi cơn giận này.
“Hừ, bản lãnh trâu ngốc cũng không nhỏ ha!” Tử Dạ mắt lạnh liếc nhìn hắn một cái, mắt cố định trên ba người Bạch Mặc Y, hơi xầm xuống, trong lòng đột nhiên thấy lung lay.
“Quả thật ngươi muốn ra tay tính thêm ta nữa đi!” Lạc Linh Nhiễm tương tự thấy cảnh kia, ánh mắt liếc nhìn lặng lẽ Sở Quân Ly đằng sau, rồi chuyển sang nói với Cung Tuyệt Thương, giọng ôn nhuận như lan lộ ra sát ý, nếu không phải động tác của Ngọc Vô Ngân nhanh, chỉ e cô gái này đã….
“Vô thương, con không sao chứ?” tử Linh Nhi được Sở Thiên Dịch ôm tránh ra xa, thấy Bạch Vô Thương được Sở Quân Mạc ôm vào lòng, ý nghĩ đầu tiên là không thể để cho vô Thương ở cùng với hắn được, tên này vốn đã xấu rồi, nếu không phải hắn, Y Y cũng không phải gặp nhiều cực khổ như hôm nay đâu, không thể tha thứ, càng không thể để cho Vô Thương tới gần hắn được!
Khát vọng trong lòng đã lâu giờ đột nhiên bị dứt ra, Sở Quân Mạc hơi sững sờ, nén thất vọng trong lòng, mặt sầm lại, chỉ dùng ánh mắt liếc về phía Bạch Mặc Y, thấy nàng không sao, tay nắm chặt chút, chậm rãi đi ra ngoài, ở đây đã không cần hắn nữa, bên cạnh nàng cũng không cần hắn nữa, đã có nhiều người kề vai bên nàng rồi, chỉ độc mình hắn không có cơ hội.
Vạt áo bỗng bị cái gì đó kéo lại, Sở Quân Mạc dừng chân lại phát hiện ra Bạch Vô Thương đang dùng một tay của bé túm lấy góc áo, đôi mắt to ngời sáng ngời nhìn hắn, chỉ có khoé môi vẫn mím chặt, khuôn mặt nhỏ có tia áy náy, không muốn rời, tia mâu thuẫn ấy còn có xen lẫn tia oán lờ mờ.
Giờ khắc này hắn rốt cục hiểu cái gì được gọi là thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau có một tý, cả thế giới vứt bỏ hắn, chỉ có ở đây, có một đôi tay nhỏ bé lại ngăn hắn dừng lại, có một đôi mắt sáng ngời đang nhìn hắn, lòng chợt ấm lên, có loại cảm động nở đầy, hoá ra con người chỉ vậy mà đã thoả mãn, chẳng phải vinh hoa phú quý, không phải sơn hào hải vị, cũng không phải vàng bạc châu báu, mà chỉ một ánh mắt thôi.
“Vô….Vô Thương….” Chậm rãi vươn tay ra, trước đây gân tay bị chặt đứt cũng đã khôi phục lại động tác bình thường, đang cố sức chút lại hơi run rẩy chậm rãi xoa đầu Bạch Vô Thương, điều này chỉ nhìn như động tác bình thường, lại là mộng tưởng từ lâu của hắn rồi, điều này là kiểu động tác âu yếm của một người mẹ,trong lòng hắn đã lập lại bao lần rồi? Hắn cũng không đếm được, chỉ có giờ khắc này, hắn cảm thấy tầm mắt trở nên mờ dần, có tia ghen tuông chưa từng có nổi lên, dòng nước ấm trong hốc mắt trào ra, hoá ra, hắn lại khát vọng đến thế…
Bạch Vô Thương đột nhiên rút tay về, cúi đầu, hơi quay đầu đi, như bản năng đang trốn vậy, cũng như bé không quen động tác đầy ảo tưởng này đã lâu trong lòng vậy mà tại một khắc này lại xảy ra.
Sở Quân Mạc khẽ mỉm cười, rất vui mừng, vui mừng thật sự, tuy chỉ ngắn ngủi như vậy, nhưng thế là đủ!
“Vô Thương, về đây!” Cả người Cung Tuyệt Thương đầy oán khí đột nhiên lắc mình lại, kéo Bạch Vô Thương tới, còn không quên trừng mắt nhìn Sở Quân Mạc một cái, bộ dạng ấy, giống như hắn ta bắt cóc Bạch vô Thương vậy, đề phòng và đầy phòng bị.
“Tiểu thư, người không sao chứ, ở đây có thuốc trị thương, để hai vị công tử ăn đi!” Nhược Dao tới, kiểm tra vết thương trên người Lạc Vũ Trần chút thấy không sao, cho dù võ công hắn sâu không lường được, chỉ e vẫn bị nội thương, dù sao võ công Lạc lão gia chủ cho dù cả tiểu thư năm đó cũng không hơn được, Nhược Dao nói xong lấy một bình sứ trong lòng ra đưa cho Bạch Mặc Y.
Bạch Mặc Y không nhận chỉ dùng ánh mắt lạnh nhìn bà chằm chằm, trong mắt lặng sóng, bình thản, làm cho người ta không nhìn thấu suy nghĩ của nàng, chỉ có vậy mà nhìn người phụ nữ đẹp tóc bạc lớn tuổi mặt đỏ lên, sắc mặt bình thản, lại làm cho người ta có cảm giác bị áp lực đè nặng, bức bách thẳng, làm cho người ta chẳng giấu được cảm giác ở đâu.
Nhưng Lạc Vũ Trần hắn có thể làm, Ngọc Vô Ngân hắn cũng không thua, thậm chí chỉ biết còn làm được nhiều hơn…
Kiếp trước kiếp này, được tôi luyện đủ đường nàng không hề tin bất cứ kẻ nào.
Lạc Vũ Trần không do dự lễ phép cảm tạ Nhược Dao, đưa ngón tay thon dài trắng ra nhận lấy viên thuốc, chẳng chút nghĩ ngợi nuốt luôn, lại ngước mặt nở nụ cười với Bạch Mặc Y.
Gần như cùng lúc, Ngọc Vô Ngân cũng làm động tác giống y hắn, có khác là sau khi uống thuốc xong hắn cũng không liếc nhìn Bạch Mặc Y, mà xoay người đi tới một bên, rời khoảng cách ba người ra, có lẽ trong thế giới của họ, hắn mãi vẫn bị ngăn cách bởi bức tường vô hình nào đó, mà ở đó chỉ thuộc về thế giới hai người, hắn không vào được, lòng vẫn nhói đau, gần như đau tới mức rất mạnh, như có một cây gậy thọc vào vậy.
“Cảm ơn bác!” Mãi sau Bạch Mặc Y lên tiếng nói một câu, mắt nhìn thoáng qua Ngọc Vô Ngân, thấy sắc mặt hắn có vẻ như được hồi phục không ít, ít nhất cái cằm lộ ra ngoài mặt nạ ngọc kia lại khôi phục cứng ngắc lạnh lẽo vô tình như trước, lạnh như hàn mai vậy.
“Tiểu thư đừng nói cảm ơn, là nô tỳ hộ chủ bất lực!”
“Hắn điên rồi, tiểu thư, hiện giờ chúng ta định thế nào?” Nhược Tiên đã đi tới, nhìn thoáng qua Lạc lão gia chủ, tiểu thiếu gia bình an vô sự, các bà cũng an tâm.
“Có một số việc ta nghĩ mình có thể hiểu!” Nhìn Lạc lão gia chủ, giọng Bạch Mặc Y trầm thấp mà kiên nhẫn.
“Đúng, có một số việc muốn hiểu rõ, nếu là rễ trong lòng, chẳng bằng sớm chặt đứt thì tốt hơn!” Lạc Linh Nhiễm nhìn xuyên qua ánh nến lay dộng về cô gái băng thanh ngọc khiết, nếu không đem mọi chuyện nói cho rõ, vậy sau này loại tình huống này vẫn có thể xảy ra, không phải lần nào họ cũng chấp nhận nổi, có chút bí mật giống khối u ác tính, sớm ngày loại bỏ thì tốt ngày đó!
“Đúng vậy, đúng vậy, nghe đi nghe về, hình như cha tiểu Vô Thương cũng là một người khác, ta cũng muốn biết là ai mới được?” Tử Linh Nhi không ngăn được xen vào, lại bị trừng mắt rụt trở lại, là đại phu quân nhà mình, nhỏ dĩ nhiên là Bạch vô Thương rồi, cha bé là ai, hắn cũng không quan tâm, nàng gấp gì chứ? Cùng không phải để cho nàng nhận cha mà!
“Lạc lão gia tử, hôm nay lão bắt vô Thương, mục đóch chẳng phải hoài nghi vô thương không phải con của tam vương gia sao, được rồi, hôm nay Bạch Mặc Y coi như thừa nhận trước mặt mọi người, cha Vô Thương là….”
“Y Y, đừng mắc mưu hắn, mặc kệ người khác nghĩ gì, sau này Vô Thương sẽ chính là con ta!” Cung Tuyệt Thương gần như sợ, có chút trốn tránh, chẳng muốn nghe tới đáp án nào đó, lên tiếng ngăn lời Bạch Mặc Y lại.
Sở Quân Mạc xoay lưng lại mọi người, đáp án đã sáng tỏ như thế hắn không cần nghe, mặc kệ kẻ đó là ai, ít nhất nó cũng đã từng là con hắn, ít nhất nó cũng là đứa con của người cha có tiếng mà không có miếng năm năm là hắn, ít nhất hắn có được năm năm của họ, đoạn thời gian ấy làm cho hắn mỗi khi nhớ lại thì đau lòng hối hận vô cùng.
“Ha ha, thật sự vô sỉ giống y nương ngươi, làm ra chuyện hạ lưu thế này thế mà còn mặt mũi dám thừa nhận nữa chứ? Quả thật có mẫu thân thế nào thì con gái cũng thế đónha!” Như bị k1ch thích, Lạc lão gia chủ nói chuyện chua ngoa vô cùng, chẳng còn tý thân phân tông sư danh môn tý nào.
“Câm mồm, cấm vũ nhục chủ tử!” Tứ tì cùng kêu lên trách mắng, trợn mắt nhìn nhau, quần áo bay lên, cùng lúc muốn ra tay.
“Hừ, chỉ là mấy tì nữ, lão phu còn sợ các ngươi sao? chẳng lẽ lão phu nói sai sao/’ Lạc lão gia chủ cũng chẳng coi mấy phụ nữ đẹp vào mắt, mà ngược lại nhìn thấy các bà hận ý trên người lão càng sâu, bởi vì có liên quan đến nàng, vì thế tất cả mọi người đều đáng chết.
“Ngươi trước hại tiểu thư, lại bắt thiếu gia Vô Thương, ngươi chính là chẳng coi cung Tố Thuỷ của chúng ta ra gì cả!” Nhược Mộng tiến lên từng bước, giận dữ trừng mắt nhìn Lạc lão gia tử, chẳng chút yếu thế, tiểu thư và thiếu gia Vô Thương là huyết mạch duy nhất mà chủ tử để lại, các bà có trách nhiệm bảo vệ họ!
“Lạc lão gia tử, đầu tiên ngươi đắc tội ba nước, hiện giờ lại kết thù oán với chốn võ lâm là cung Tố Thuỷ thần bí, Nhiễm cũng không rõ, Lạc lão gia chủ vốn đây là đánh cược với vận mệnh của sơn trang Lạc Vân sao, chẳng lẽ Lạc lão gia tử thật sự mạnh có thể một tay che trời nắm chắc một lưới bắt gọn chăng?” Lạc Linh Nhiễm nhìn thoáng qua Lạc Vũ Trần, lại nhìn thoáng qua Ngọc Vô Ngân, hai kẻ này quan tâm quá sẽ bị loạn, vấn đề rõ như vậy, thế mà họ buồn cũng chẳng dám nói câu nào, do không nhìn thấy hay không muốn nói tới?
“Nhiễm ít nhất là một, Lạc đại công tử hiện giờ đã bị trục xuất khỏi sơn trang, Ly cũng không hiểu Lạc lão gia tử còn hát mãi thế nào nữa? Loạn trong giặc ngoài ư? Hay tự chịu diệt vong đây?” Thật ra nhìn lâu như thế, Sở Quân Ly cũng không rõ, Lạc lão gia chủ làm loạn giang hồ hơn mười năm, lúc nào cũng bình tĩnh không khéo, không dám manh động, mà vừa động thì giết ngay, chỉ hôm nay thật sự làm người ta không hiểu rõ.
“Cha, con cũng không hiểu nổi, xin phụ thân làm rõ cho!” Lạc Phi Bạch cũng tương tự bị một chưởng đánh cho bên miệng còn dính máu, nét mặt anh tuấn hiện lên vô số nghi hoặc.
“Dịch, sao ta cảm thấy lão già này không phải quý trọng sơn trang, mà hình như có thù oán gì với sơn trang Lạc Vân vậy nè!” Nếu không sao lại kỳ lạ như thế chứ, chỉ e không thể đắc tội người, giống chó điên cắn càn, bạ đâu cắn đấy!
“Chuyện này…Thứ cho vi phu cũng không hiểu!” Sở Thiên dịch lắc lắc đầu, tỏ vẻ cả mình cũng hết cách giải thích.
“Lời này ngươi nói đúng lắm, lão ta quả thật có thù oán với sơn trang Lạc Vân, mọi chuyện hôm nay, hắn một là vì báo thù, hai là để cho hả giận, nói gì thì nói cũng chỉ nghĩ tới hai chữ thù tình mà thôi!”
Ngọc Vô Ngân nhìn Bạch Mặc Y, thấy nàng vẫn chưa nói ra lời, hắn nhìn bề ngoài cũng không nhìn ra tâm tình, chỉ sau khi nghe được lời của Tử Linh Nhi nói ra, thì cất lời lãnh đạm, cũng chưa giải được nghi hoặc trong lòng mọi người, lại càng làm cho mọi người thêm mờ mịt hơn.
Chỉ trong lòng hiểu rõ, rốt cục là thù hận thế nào, mà làm cho lão ta không tiếc nuối muốn huỷ diệt cả sơn trang Lạc Vân này, lạc gia lão ta đã vất vả lắm mới gây dựng được cơ nghiệp!
Sắc mặt Lạc phi Bạch thay đổi, gần như không tin nổi, không, là gần như không thể tưởng tượng nổi, từ nhỏ hắn đã lấy sơn trang làm mục tiêu, lấy phụ thân làm tấm gương, bảo vệ và duy trì sơn trang là sứ mạng suốt đời, cũng không ngờ trong lòng hắn không ai có thể so sánh được, khiến hắn phải ngẩng đầu lên, vẫn không ngừng truy đuổi phụ thân song mọi tâm niệm thế nhưng lại sụp đổ hoàn toàn, hơn nữa là huỷ sạch sẽ, chẳng còn đường sống nữa, không đúng, đây không phải là người cha mà hắn biết, ít nhất không phải là người mà khi nào nhắc tới cũng là phụ thân đầy kiêu ngạo của sơn trang, gương mặt hơn hai mươi mấy năm ấy đột nhiên trở nên xa lạ trong lòng làm hắn lùi mãi, hắn thật sự vẫn không tin nổi, thật sự không chấp nhận nổi!
Đến cả Nguyễn Thanh âm cũng bị tin này làm chấn động mà sững sờ một chỗ, nàng ta cũng tương tự không tưởng tượng nổi, trực giác lập tức quay đầu nhìn Lạc lão gia chủ, là lạc bá bá mà nàng ta vẫn luôn kính yêu, muốn nghe được lời phản đối từ miệng lão ta nói ra, thơờ gian trôi qua, ánh mắt nàng ta ngập tràn khiếp sợ và đầy thất vọng, không, có thể nói là tuyệt vọng. Sơn trang là nàng ta lớn lên từ nhỏ, là nhà nàng ta, là nơi mà nàng ta lúc nào cũng hướng về, nàng ta không ngờ, người hẳn là nên bảo vệ nó lại cũng là kẻ muốn huỷ nó!