Vụ án tội phạm truy nã mạng Tiêu Ngự không nhúng tay.

Vụ đổi xác… Tiêu Ngự nhìn sắc trời, trong lòng có chút MMP.

Được rồi, ngày mai đi điều tra vụ án vậy, buổi tối đi nhà hỏa táng là tự làm khó mình.

Mọi người đều biết, nghĩa địa và nhà hỏa táng hai địa phương này buổi tối vẫn là nên ít đi.

Đối với thể xác và tinh thần đều không tốt.

Từ lúc đến đội hình sự, đây là lần đầu tiên Tiêu Ngự tan làm đúng giờ.

Các đồng nghiệp đều ở lại tăng ca, ngươi đi về trước, có hay không bất mãn?

Đừng làm loạn.

Đừng nhìn người ta tuổi nhỏ nhất, nhưng năng lực phá án và tư duy là mạnh nhất.

Mọi người đều muốn đi cùng hưởng ké canh thịt.

Chỉ nói đến buổi chiều trong đội có truyền ra tin truyền ra, Tiêu Ngự sắp thăng chức tiểu đội trưởng.

Có ba đội viên dưới quyền.

Kết quả, Quách Cường đã nhanh chân xí một chỗ bên cạnh Tiêu Ngự, anh ta ỷ vào có quan hệ trước là sư phụ.

Hai chỗ còn lại đang tranh nhau sứt đầu mẻ trán.

Có thể làm cảnh sát, ban đầu tất cả đều ôm một bầu nhiệt huyết.

Nhưng nếu có thể vừa phá án vừa tiến bộ.

Ngoài trừ Tiêu Ngự người kỳ tài này, có ai không thích?

Tiêu Ngự lợi hại như thế nào mọi người đều không mù.

Ai cũng muốn được cùng hưởng lợi?

Một đám lão hình sự dưới trướng một vãn bối trẻ tuổi, có mất mặt không?

Có thể tăng chức tăng lương ai quan tâm chuyện này không?

Đây là baba.

…………

Đường về nhà có chút ngoằn nghèo, Tiêu Ngự đi xe bus về.

Một cảnh sát mới tốt nghiệp,không xứng có xe.

Lão ba muốn mua xe cho anh nhưng anh không đồng ý.

Tiền của ba mẹ kiếm được vẫn là nên để dưỡng già, anh sẽ tự cố gắng.

Lại nói, anh hiện tại đang ở chỗ Mộc Thanh Vũ, ăn uống là không lo.

Ngoại trừ ra ngoài phải đi bộ, không có chỗ cần tiêu tiền.

Về đến nhà…biệt thự của Mộc Thanh Vũ.

Không có ai ở nhà.

Nói thực lòng, Tiêu Ngự không hiểu rõ chị gái này.

Thời gian quen biết ngắn, thời gian tiếp xúc lại càng ngắn, làm thế nào để hiểu?

Cầm điện thoại ra gọi cho nàng.

“Chuyện gì vậy?”

Giọng Mộc Thanh Vũ trong lạnh truyền tới.

“Hôm nay tan làm sớm, tôi chuẩn bị nấu cơm tối”

Tiêu Ngự hỏi một câu “Muốn ăn gì?”

Đã nói là theo đuổi nàng rồi.

Nam tử hán đại trượng phu, Nói được làm được.

""Xem làm muốn gì ngon là được”

Giọng Mộc Thanh Vũ càng dịu dàng “Đúng rồi, mua cho cậu một chiếc xe ô tô, ngày mai xe đến”.

Tiêu Ngự:”…”

Anh cảm thấy mình bây giờ giống một kẻ được bao nuôi rồi.

Bạn học Tiêu Ngự suy nghĩ thấu tình, nhạy bén bắt được vấn đề nghiêm trọng.

“Biết cậu không thể lái xe sang đi làm”.

Mộc Thanh Vũ cho rằng em trai đang trầm mặc vì vấn đề này, giải thích “dòng xe SUV, cảm giác rất hợp với cậu, giá chỉ có ba bốn trăm ngàn tệ, coi như chị tặng cậu muốn quà nhỏ”.

Ba… bốn trăm ngàn?

Tiêu Ngự khóe miệng giật giật.

Cảm giác ở trước mặt bà chị giàu có này, anh vẫn là không cần làm màu.

Đường đường là một người xuyên không, anh sống có vẻ thảm.

“Mấy giờ về ăn cơm?” Tiêu Ngự hỏi

“Một lúc nữa, sắp hết bận rồi”

Mộc Thanh Vũ cười nhẹ, nói”Những năm gần đây, chưa có lúc nào tan làm sớm vậy”.

Kết thúc điện thoại, Tiêu Ngự hát ngâm nga đi mua thức ăn.

Hai người dùng cơm, không cần bày biện, hai mặn một canh là được.

Đợi làm xong cơm, Mộc Thanh Vũ cũng đã về đến nhà.

Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau dùng cơm.

Hơn nữa ăn xong còn cùng ngồi ở phòng khách, đều không biết nói chuyện gì.

Quan hệ của hai người quá xấu hổ.

Rõ ràng là vợ chồng hợp pháp, lại như người xa lạ.

Rõ ràng đến người yêu cũng không phải, lại cùng ngủ với nhau.

Nhìn thấy Mộc Thanh Vũ sắc mặt mệt mỏi, Tiêu Ngự suy nghĩ một lúc, vươn tay ra.

Không biết là phản ứng tự nhiên hay thế nào, Mộc Thanh Vũ dựa sát vào anh.

“Chị, tôi không phải muốn ôm chị, tôi là muốn mát xa cho chị” Tiêu Ngự cười nhạo.

“A..” Khuôn mặt thanh tú của Mộc Thanh Vũ hồng lên.

Nằm ở đùi em trai, hưởng thụ đôi bàn tay mát xa trán và đầu cho nàng.

Rất thoải mái!

Nhìn vào người đẹp bên người, Tiêu Ngự vừa mát xa vừa cảm thán.

Trong rất nhiều thủ đoạn, mỹ nhân vẫn là thủ đoạn đối phó nam nhân hiệu quả nhất.

Lớn lên xinh đẹp không phạm tội, nhưng vì vẻ đẹp của ngươi làm người khác muốn phạm tội, đó là không đạo đức rồi!

Mộc Thanh Vũ chính là loại người đó.

“Chị, đang là làm gì a?” Tiêu Ngự hỏi

“Tư bản tài chính”

Mộc Thanh Vũ nhắm mắt lại, nàng cũng không dấu diếm.

“Lợi hại” Tiêu Ngự rất ngạc nhiên.

Có thể được gọi là “Tư bản”, tài sản ít hơn đơn vị tiền trăm triệu tệ thì sẽ không dùng hai từ này. (1 tệ bằng 3600 vnd, 100 triệu tệ bằng 3600 tỷ vnd).

Chị gái tự nhiên lại là nhà siêu giàu.

“Rất nhiều tiền đi?” Tiêu Ngự thuận miệng hỏi

Mộc Thanh Vũ thuận miệng trả lời “hơn trăm tỉ nhân dân tệ “

Tiêu Ngự “…..”

Có thể chơi đùa vui vẻ chút được không?

Đợi phát hiện ra gương mặt của nàng biểu cảm không giống đùa.

Cái quái gì vậy…. Tiêu Ngự muốn chửi bậy trong lòng.

Sấm chớp ầm ầm, da đầu tê liệt, anh như đang sống trong mơ.

Anh loại người này làm cảnh sát thật lãng phí thời gian, không bằng suy nghĩ đi công trưởng vận chuyển gạch.

“Thực tế…”

Mộc Thanh Vũ mở mắt, nhìn Tiêu Ngự đang sững sờ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười kỳ lạ “em trai bây giờ mà li hôn với chị, tài sản của chị sẽ chia cho cậu một nửa, có suy nghĩ không…?”

Anh sẽ làm, nàng giữ lời.

Mẹ anh sẽ gϊếŧ chết anh.