“Anh đang làm gì vậy?”

Âm thanh ngọt ngào, nhẹ nhàng như mây từ điện thoại vang truyền đến.

Đang trên nóc nhà ở hiện trường vụ án, Tiêu Ngự nghe điện thoại mà suýt nữa tưởng tai anh có bệnh.

Dịu dàng đến thế, Mộc Thanh Vũ bị người ngoài hành tinh bắt cóc?

“Mẹ tôi đang ở cạnh chị?” Tiêu Ngự đoán.

“Dì… mẹ bảo em gọi hỏi mấy giờ anh về vậy”

Mộc Thanh Vũ giọng điệu bất đắc dĩ “Mẹ nói anh không về sẽ đánh chết anh”

“Chị, chị bị bắt cóc rồi sao?”

“Nếu đúng vậy nháy mắt một cái” Tiêu ngự trêu gọi.

“Haha”

Điện thoại truyền đến tiếng cười của Mộc Thanh Vũ, giọng nàng khó chịu “Mấy giờ về nhà?”

“Tạm thời không về được, phải tăng ca”

Tiêu Ngự nhìn về phía hoàng hôn ở phía chân trời, “Gặp phải vụ án khó, phải xử lý”

“Là vậy sao…”

Mộc Thanh Vũ im lặng một lúc “ăn cơm chưa?”

“Làm gì có thời gian ăn cơm” Tiêu Ngự cười khổ.

“Đối với cơ thể không tốt”

Mộc Thanh Vũ ôn hòa “Cậu ở đâu, tôi gọi ship đồ ăn tới?”

“Đừng phiền phức như thế”

Một dòng điện ấm áp chạy qua người Tiêu Ngự, anh cười nói “Bọn tôi gọi ship đồ ăn tới, ăn một miếng là được…”

Lời chưa nói hết, Mộc Thanh Vũ cắt lời hắn “Ở đâu?”

“Chị à, tính bá đạo của chị thật khó ưa”

Tiêu Ngụ trợn mắt “Tôi ở…”

Nói xong địa chỉ, tiếp tục nghiên cứu hiện trường.

Lại trôi qua hơn nửa tiếng.

Các thành viên đội đặc nhiệm không tìm được thêm dấu vết nào có ích trên mái nhà.

Ngồi xổm trên mép nhà, Tiêu Ngự mở đôi mắt chim ưng, anh nhìn từng góc, kẽ hở để lại các dấu vết đã được lau sạch.

Mọi người đều biết rõ.

Khi có quá nhiều bụi, khi lau sẽ để lại một ít bụi ở các ngóc ngách, dấu vết của chổi quét nhà.

Nhìn các dấu vết như vậy lòng Tiêu Ngự trùng xuống.

Giữa mùa đông lạnh giá, ai sẽ đi quét bụi mái nhà.

Các vì sao, là ngươi à?

Trên mái nhà đã bị quét sạch, cơ bản không để lại dấu vết gì.

Thao tác này làm Tiêu Ngự có cảm giác như 4 chữ sau: Không rõ lợi hại.

Sau lưng như có con rắn lạnh lẽo đang bò trườn, có một cảm giác ớn lạnh trong lòng anh.

Từ đây không khó suy ra, phẩm chất tâm lý của người đó vô cùng mạnh mẽ.

Sau khi gây ra vụ thảm án như vậy, vẫn có thể không hoảng loạn, tiến hành “sắp xếp công việc”

Nó làm cho mọi người mùi vị của các bộ phim cung đấu.

Ba!

Tiêu Ngự vỗ trán.

Lại tiếp tục sẽ dẫn đến một vòng luẩn quẩn.

Bất kể thế nào,khi phá án đều phải dùng đến phép loại trừ.

Vụ án càng phức tạp, kẽ hở càng nhiều.

Tiêu Ngự đứng dậy nhìn các thành viên trong đội “Đường này đi không có lối ra, chúng ta đi ăn cơm đã”

Khi mọi người xuống dưới lầu, đang suy nghĩ nên ăn gì.

Một chiếc rolls-royce chạy vào khu nhà, dừng trước mặt mọi người, một cô gái bước xuống.

Mắt của vài vị đặc nhiệm đều nhìn chằm chằm nàng.

Cô gái dáng vẻ của người tri thức, sự duyên dáng của bạn của mẹ và vẻ đẹp của cô em nhà bên khiến mọi người tâm động.

Gặp một đám cảnh sát, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái vẫn rất bình tĩnh, vẫy tay với Tiêu ngự.

“Uk”

Tám cặp mắt đổ dồn vào Tiêu Ngự

“Chuyện này…”

Tiêu Ngự dang tay giới thiệu

“Đây là vợ tôi”

Mọi người “....”

Thật hay giả

Tiểu tử này ngươi mới bao nhiêu tuổi, không chỉ đã có vợ, lại còn đẹp như vậy?

Không, từ đẹp không đủ để miêu tả nữa.

Không nói đến dung mạo và thân hình kia, chỉ cần khí chất tao nhã và cao quý kia thôi cũng đủ làm xiêu lòng 99% phụ nữ rồi!

“tôi đã nói là đừng đến đây”

Tiêu Ngự đi đến bên cạnh Mộc Thanh Vũ hỏi “ Có lạnh không?”

“Đi ra ngoài hít thở chút”

Mộc Thanh Vũ lắc đầu “mẹ tôi và mẹ cậu đang ở chỗ chúng ta, có chút không quen…”

Nàng là mượn lý do, để trốn ra ngoài đi?

Tiêu Ngự trong nháy mắt đã nhìn thấu tâm tư của nàng.

Lúc này các thành viên của đội đặc nhiệm cũng đi đến.

“Đều là đồng nghiệp của tôi” Tiêu Ngự giới thiệu chút.

“Chào mọi người”.

Mộc Thanh Vũ cười “tôi là Mộc Thanh Vũ….vợ của Tiêu Ngự”

Nàng định gói …chị gái, trong nháy mắt lại đổi thành vợ.

“Xin chào xin chào”

Cả đám hình sự thi nhau cười gật đầu.

“Ăn cơm chưa?” Tiêu Ngự hỏi

Mộc Thanh Vũ lắc đầu.

“Cùng ăn đi” Tiêu Ngự dang tay ra

Mộc Thanh Vũ tự nhiên đưa tay ra,nắm lấy tay Tiêu Ngự.

Mọi người tìm được một nhà hàng không tệ.

Gọi vài món ăn, không gọi rượu.

Trong giờ làm không uống rượu.

Biết Mộc Thanh Vũ không ăn đồ béo ngấy, Tiêu ngự gọi hai món thanh đạm.

Liếc nhìn tiêu ngự, đôi mắt đẹp của nàng cong lên như vầng trăng khuyết.

Có thể vì đói, có thể vì lý do khác nàng đã ăn một bát cơm.

Nghe Tiêu Ngự và các đồng nghiệp nói chuyện cười đùa.

Giống như một người vợ, thi thoảng nàng gắp đồ ăn cho Tiêu Ngự.

Tiêu Ngự liếc nhìn nàng và mỉm cười.

Mộc Thanh Vũ bĩu môi và trừng mắt với hắn.

Có một sự ấm áp khó tả giữa hai người.

Hai người họ không có cảm thấy gì, những thành viên của đội đặc nhiệm thì không chịu được nữa rồi.

Vứt cẩu lương cho chó sao?

Thật không phải là người.

Mọi người ăn rất nhanh.

Ra khỏi quán ăn, Tiêu Ngự đưa Mộc Thanh Vũ ra đến xe

“Tối nay về nhà không?”

Dưới ánh trăng, lông mi nàng dài, mắt lóe lên tia sáng ấm áp.

Tiêu Ngự suy nghĩ, không chắc chắn” quá muộn, tan làm là nửa đêm rồi”

“OH” Mộc Thanh Vũ đáp lời, xoay người lên xe.

giận rồi?

Vì anh không về nhà?

“Chuyện này…”

Tiêu Ngự mở miêng “Cố gắng nhất, có thể muộn chút”

Mộc Thanh Vũ quay đầu, đôi mắt thông minh sáng lên, giọng đều đều “Biết rồi”

Nhìn chiếc Roll royce dời đi, Tiêu Ngự lắc đầu cười.

Thật là kiêu ngạo mà!