Giang Vũ tận hưởng khi được Hàn Linh massage, lẩm bẩm nói:

“Nhưng tôi thích bộ đồ tối qua của cô hơn”.

“Chỉ cần anh thích thì từ bây giờ tôi sẽ luôn ăn mặc như vậy!”

Nghĩ đến bộ sườn xám nóng bỏng gợi cảm của mình tối qua, Hàn Linh bất giác đỏ mặt.

"Tiểu Linh, sao cô lại quen biết Giang Vũ?"

Nhìn thấy Hàn Linh massage cho Giang Vũ như một người hầu, ông Đổng khó hiểu hỏi.

Những người khác cũng nhìn Hàn Linh, rất muốn biết Giang Vũ đã làm gì mà khiến cho Hàn Linh nghe lời như vậy.

Mấy người đàn ông chắc phải ganh tị đến phát điền!

Thực sự không hiểu Giang Vũ có sức mạnh thần kỳ như thế nào, không chỉ có thể giành được sự ưu ái của con gái lớn nhà họ Kỷ mà còn có thể thu phục được con gái lớn nhà họ Hàn ở thủ đô Long Kinh?

Thật sự quá vô lý.

Đối mặt với câu hỏi của ông Đổng, Hàn Linh lập tức †ỏ ra phiền chán nói: “Không liên quan gì đến ông!”

"Tôi... uống trà, uống trài"

Khóe miệng ông Đổng giật giật, trong lòng nghẹn khuất đến mức suýt nôn ra máu. 

Vốn ông ta là người bảo Hàn Linh tới đây xử lý Giang Vũ, hiện tại lại bị Hàn Linh tát vào mặt.

Tự lấy đá đập chân mình!

"Ông Đổng, tôi xin đi trước, bên cục chiến tranh còn có đợt huấn luyện mà tôi cần tham gia".

Cảm nhận được bầu không khí không ổn, Viên Chấn Hoa kiên quyết đứng lên nói: “Tôi cần phải quay về báo danh ngay, không làm phiền ông nữa”.

"Tôi còn có công vụ phải làm, hôm khác có thời gian sẽ quay lại thăm ông Đổng!", Tê Thiên Minh cũng đứng lên theo.

Vương Mãn Kim và Long Hiểu Hà cũng xin lỗi, lấy cớ rời đi trước.

Bọn họ đã nhìn thấy sự khủng khiếp của Hàn Linh cho nên không muốn ở lại với người phụ nữ này thêm một giây nào nữa, rất sợ sẽ đắc tội với kẻ điên này mà mất mạng.

Trong chớp mắt, cả bốn thanh niên ưu tú của Giang Châu đầu rời đi.

"Tiểu Linh, nếu như cô có việc thì cứ đi trước đi".

Ông Đổng ngẩng đầu nhìn Hàn Linh: “Tôi và bọn họ...”

"Tôi ổn!" 

Hàn Linh thờ ơ ngắt lời ông Đổng: “Tôi sẽ ở lại với anh Giang. Chờ anh ấy đi thì tôi mới đi”.

"Cô.."

Sắc mặt ông Đổng cứng đờ, có Hàn Linh hỗ trợ Giang Vũ, ông ấy cũng không thể công kích Giang Vũ.

Kỷ Tuyết Tình che miệng cười khúc khích, bởi vì ông Đổng là bậc trưởng bối có quan hệ thân thiết với nhà họ Kỷ cho nên cô mới luôn đối xử nhã nhặn với ông Đổng, chứ không phải là do cô sợ ông ấy!

Thân là con gái của nhà họ Hàn ở thủ đô Long Kinh, thân phận và địa vị của Hàn Linh cũng không kém Kỷ Tuyết Tình bao nhiêu, cho nên tất nhiên cô ta sẽ không

nghe lời ông Đổng.

Ông Đổng muốn gây sự với Giang Vũ thì cũng sế gặp khó khăn!

"Giang Vũ, cậu cũng thật có bản lĩnh!"

Ông Đổng không thể làm gì được Hàn Linh cho nên chỉ có thể nhìn Giang Vũ bằng ánh mắt kỳ quái.

Sau khi ngồi vào chỗ, Giang Vũ không lên tiếng mà chỉ cau mày nhìn ông Đổng từ trên xuống dưới.

Nghe ông Đổng nói xong, Giang Vũ do dự nhắc nhở: "Ông Đổng, e rằng ông sẽ không sống lâu đâu!"

"To gan, sao anh dám nguyền rủa ông Đổng?" 

Hai vệ sĩ đi sau ông Đổng lập tức quát lớn.

“Tôi có thể hiểu được tâm lý người trẻ tuổi nóng lòng muốn thể hiện trước mặt bậc trưởng bối, nhưng nếu như mở miệng nói người khác sẽ chết sớm thì cũng quá vô lễ rồi". Ông Đổng ngày càng bất mãn với Giang Vũ. "Anh nhìn ra vấn đề gì sao?" Kỷ Tuyết Tình vội vàng lên tiếng hỏi.

"Ông Đổng cũng giống như em trước đây, đều đã trúng phệ tâm cổi"

Giang Vũ không để ý tới ông Đổng, chỉ nghiêm túc. nhìn Kỷ Tuyết Tình nói: "Mà tình trạng của ông ấy so với em trước đây còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, cổ trùng trong cơ thể của ông ta đã rất lâu rồi".

Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Tuyết Tình thay đổi, cô quan tâm hỏi: "Ông Đổng, ông có cảm thấy lồ ng ngực hay trái tim bị đau đớn hay khó chịu không?”