“Con rể ngoan, bữa tiệc con tham gia thế nào rồi?”
Sau khi pháo mừng kết thúc, Triệu Thiên Mang chịu đựng cơn đau trên tay, tiến tới, bưng hai ly sâm panh, nịnh nọt nhìn Lưu Thư Nhất nói: “Nhà họ Lưu có lẽ đã chính thức trở thành đối tác của nhà họ Kỷ, con rể con cũng được nâng đỡ rồi phải không?”
“Nào nào nào, chúng ta hãy uống một ly và ăn mừng!”
“Uống mẹ ông!”
Lưu Thư Nhất tức giận hét lớn, giơ tay hất chiếc ly trong tay Triệu Thiên Mang xuống đất.
“Con rể, có chuyện gì với con vậy?”
Sắc mặt Ngô Châu hơi thay đổi, vội vàng bước tới hỏi: “Ông xã, anh có làm gì sai khiến con rể ngoan của chúng ta tức giận không?”
“Tôi đâu có làm gì!”
Triệu Thiên Mang ngơ ngác lắc đầu, ông ta cũng không hiểu vì sao Lưu Thư Nhất đột nhiên tức giận.
Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết phớt lờ những người khác và nhìn Giang Vũ đang đứng cách đó không xa với vẻ mặt phức tạp.
Thứ rác rưởi mà họ từng vô tình làm nhục thậm chí suýt gi ết chết bây giờ đã trở thành một nhân vật mà họ cần phải nhin lên và phải cầu xin sự tha thứ.
Cảm giác này thật khó chịu.
Theo ánh mắt của bọn họ, Ngô Châu và Triệu Thiên Mang đột nhiên nghĩ tới Giang Vũ, nhất thời luống cuống.
“Chắc chắn là do con rể của tôi nhìn thấy tên Giang Vũ vô dụng này ở đây nên mới tức giận”. Ngô Châu nôn nóng thấp giọng nhắc nhở.
“Chắc chắn là như vậy, nếu biết sớm hơn, chúng ta đã không ngăn cản Giang Vũ”.
Triệu Thiên Mang liên tục gật đầu, sau đó nhìn về J_ phía Lưu Thư Nhất giải thích: “Con rể ngoan, con đừng †ức giận, chúng ta đã cắt đứt quan hệ với tên vô dụng đó, chỉ vừa mới đụng mặt nhau ở đây thôi!”
“Đúng đúng đúng! Cái tên vong ân phụ nghĩa đó còn dám đánh mẹ một cái tát, bẻ gãy ngón tay bố con, chúng ta còn chưa kịp xử lý hắn đâu!”
Ngô Châu khốn khổ chỉ vào dấu tay trên mặt và ngón tay bị gãy của Triệu Thiên Mang: “Con gái, con rể, các con phải trả thù cho chúng ta, xử lý thật mạnh tên khốn kiếp đớ”.
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Trung Tuyết có chút khó coi, tức giận hét lên: “Giang Vũ! Dù bố mẹ tôi có nói gì thì họ cũng từng là bố mẹ vợ của anh, sao anh lại hành hung họ, anh có còn là một con người không?”
“Bọn họ nói chuyện một cách thô lỗ, miệng toàn lời dơ bẩn với cô Kỷ nên bị đánh cũng đáng”.
Giang Vũ cười lạnh, nghiên ngẫm nói: “Bởi vì tôi nghĩ bọn họ đã từng là bố mẹ vợ của tôi, nên tôi chỉ cho bọn họ một hình phạt nhỏ, nếu người khác biết bọn họ vô lễ với cô Kỷ thì... Hahal “
Sắc mặt Triệu Trung Tuyết cứng đờ, cô ta bất giác rùng mình.
Sau khi hiểu rõ năng lực của Kỷ Tuyết Tình, cô ta cũng không dám xúc phạm đến cô chiêu kia nữa, nhưng bố mẹ cô ta lại dám mắng cô ta, đây không phải là tìm đường chết sao?
“Các người dám nói năng thô lỗ với cô Kỷ”. Lưu Thư Nhất trợn to hai mắt, hung tợn nhìn chằm chăm vợ chồng nhà họ Triệu: “Vậy các người đúng là đáng chết!”
Nếu để người khác biết vợ chồng nhà họ Triệu dám nói năng thô lỗ với cô cả nhà họ Kỷ thì sẽ không đơn giản là bị đánh mà thậm chí có thể mất mạng.
“Con rể, con nói vậy là sao?”
Triệu Thiên Mang nghỉ ngờ hỏi: “Con nhỏ họ Kỷ kia chỉ là một thư ký nhỏ, mà bây giờ con đã là người được. nhà họ Kỷ coi trọng, tại sao chúng ta phải sợ cô ta chứ?”
“Chắc chắn con rể vẫn còn tức giận vì tên vô dụng đói"
Ngô Châu nịnh nọt nhìn Lưu Thư Nhất: “Mẹ lập tức đuổi cái thứ rác rưởi đó đi, mắc công con nhìn thấy hắn lại thấy khó chịu”.
Ngay sau đó, Ngô Châu chỉ vào Giang Vũ mắng: “Hiện giờ nhà họ Triệu đã không còn là người mà cậu có thể trèo cao được, tên vô dụng, cút ngay đi”.
“Vậy tôi cút ngay đây!”
Giang Vũ nghiền ngẫm liếc nhìn Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết, quay người chuẩn bị rời đi.
“Rác rưởi! Nhìn thấy con rể và con gái mình tới liền sợ hãi!"
Ngô Châu kiêu ngạo ngẩng đầu: “Nếu giỏi sao cậu không tiếp tục kiêu ngạo như trước đi!”
“Người đàn bà đanh đá vô tri kia, nếu bà còn dám vô lễ với anh Giang, tôi sẽ giết bài”
Nhìn thấy Giang Vũ chuẩn bị rời đi, Lưu Thư Nhất không nhịn được nữa mà đá Ngô Châu ngã xuống đất.
“Con rể ngoan, con làm sao vậy?”
Ngô Châu ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngác mà nhìn
Lưu Thư Nhất.
Triệu Thiên Mang cũng khó hiểu, con rể ngoan của mình rốt cuộc bị làm sao vậy?
Ném ly của bố vợ, còn đá mẹ vợ, đúng là quá đáng. “Anh Giang, xin dừng bước!”
Lưu Thư Nhất phớt lờ Ngô Châu và bước nhanh về phía Giang Vũ.
“Con gái, chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Triệu Thiên Mang cũng ý thức được có gì không đúng, khó hiểu nhìn Triệu Trung Tuyết: “Thái độ của chồng con đối với Giang Vũ không bình thường!”
“Hi
Triệu Trung Tuyết thở dài và bất lực đi theo Lưu Thư Nhất về phía Giang Vũ.
“Cậu Lưu có chuyện gì sao?”
Giang Vũ dừng lại và nhìn Lưu Thư Nhất một cách vô cảm.
“Anh Giang, trước đây tôi không nên đối xử với anh như vậy, mong anh đại nhân không chấp lỗi của tiểu
nhân, đừng chấp nhặt với tôi”.
Lưu Thư Nhất miễn cưỡng cười cầu xin: “Tôi chính thức xin lỗi anh, mong anh có thể tha thứ cho tôi”.
Nghe vậy, mọi người trong nhà họ Triệu đều trợn tròn mắt.
Trong ấn tượng của họ, Lưu Thư Nhất nổi tiếng là người kiêu ngạo và độc đoán, tính tình nóng nảy, nếu không trước đây anh ta đã không đánh Giang Vũ đến gần chết như vậy.
Nhưng bây giờ Lưu Thư Nhất lại xin lỗi Giang Vũ, mẹ nó đây là giấc mơ sao?
“Tha thứ cho cậu?”
Sắc mặt Giang Vũ lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mối thù giết bố, mối hận cướp vợi Cậu ngoại tình với vợ tôi ba năm, còn công khai lêu lổng trước mặt tôi, cuối cùng còn đánh tôi trọng thương”.
“Chuyện xấu hổ và nhục nhã như vậy, làm sao tôi có thể tha thứ cho cậu?”
“Tôi xin lỗi! Chuyện xảy ra trước đây đều do tôi đã làm sai. Tất cả đều là lỗi của tôi”.
Lưu Thư Nhất nài ép, kéo Triệu Trung Tuyết về phía Giang Vũ và cố gắng lấy lòng nói: “Bây giờ Tuyết Nhi là vợ của tôi, nếu anh muốn trả thù tôi, thì mang cô ấy đi chơi đi, bây giờ kỹ thuật của cô ấy rất tốt”.
“Chỉ xin anh nói với cô Kỷ một tiếng, tha cho nhà họ Lưu chúng tôi một con đường sống”.
Triệu Trung Tuyết cắn chặt môi và nắm chặt tay với vẻ mặt âm trầm.
Cô ta năm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày chồng mình sẽ coi mình như một món hàng và tặng lại cho Giang Vũ - người chồng cũ hèn nhát mà cô ta từng coi thường.
Lúc trước cô ta vốn là nữ thân mà Giang Vũ không thể chạm vào, bây giờ lại phải chủ động đưa đến tận miệng, thật là nhục nhãt!
“Tôi không có chút hứng thú nào với thứ giẻ rách vô liêm sỉ như cô ta. Nhìn thấy cô ta tôi còn cảm thấy ghê tởn”.
Nhìn Triệu Trung Tuyết với mái tóc rối bù, gương mặt sưng đỏ, trong mắt Giang Vũ tràn đầy chán ghét, khinh thường nói: “Mà tôi cũng không có sở thích bi3n thái như cậu Lưu, thích “chơi” với vợ người khác, nên cậu hãy giữ cho riêng mình mà hưởng thụ đi!”
“Giang Vũ, anh đừng có quá đáng!”
Triệu Trung Tuyết tức giận đến mặt đỏ bừng: “Tin hay không tôi..."
Kết hôn ba năm, Giang Vũ giống như một con chó, cô ta nói gì nghe nấy, bây giờ lại khinh thường cô ta đến thế, đúng thật là không chịu nổi!
“Câm miệng! Sao cô dám nói với anh Giang như
Lưu Thư Nhất nghiêm khắc ngắt lời Triệu Trung Tuyết và nhìn Giang Vũ một cách nịnh nọt: “Anh Giang, phải làm sao anh mới chịu tha thứ cho chúng tôi? Chỉ cần anh nói cho chúng tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn anh!”
Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi