Lời Hạ Tịch Nghiên nói thật sự đủ khiến người khác. nghẹn họng, nhưng khoé môi Mục Chính Hi lại nở nụ cười nhẹ khó phát hiện…

“Không biết tốt xấu!” Lăng Tiêu Tường lầm bầm một câu rồi nhìn Mục Chính Hi: “Chúng ta đi thôi!“.. `

Mục Chính Hi không nói gì, trực tiếp bước di. Bên kia, Khả Khả đi xuống cùng Hạ Tịch Nghiên.

Vừa nãy Hạ Tịch Nghiên nói rõ như thế, sao cô có thể không hiểu!

Nhưng nghe thấy Hạ Tịch Nghiên nói vậy, lòng Khả Khả lại thật sự có cảm giác lo lắng và kích động nói không ra lời, sợ là cả bộ phận thiết kế chỉ có Hạ Tịch Nghiên dám nói với Lăng Tiêu Tường như thế thôi.

“Tịch Nghiên, cô rất thân với Lăng Tiêu Tường à?” Khả Khả hỏi.

“Không thân!” Hạ Tịch Nghiên thản nhiên đáp.

“Vậy vừa nãy cô nói thế không sợ đắc tội Lăng Tiêu Tường à?!“ Khả Khả lo lắng hỏi.

Mọi người đều biết Lăng Tiêu Tường là thiên kim Tập đoàn Lăng thị, bây giờ là bạn gái Mục Chính Hi, nói không

chừng còn là phu nhân tổng giám đốc Tập đoàn Vân Duệ ấy chứ.

Hạ Tịch Nghiên nói.

Huống hồ, cô ta cũng không thật sự mời cô, chỉ đơn giản là khoe khoang mà thôi, việc gì cô phải nể mặt cô ta hết lần này đến lần khác?!

“Nhưng cô ta là bạn gái tổng giám đốc Mục, cô không sợ cô ta châm ngòi thổi gió trước mặt tổng giám đốc Mục. à?” Khả Khả hỏi. `

Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Bạn gái? Tổng giám đốc Mục đã kết hôn rồi, vợ còn có thể không cần thì một cô bạn gái có tính là gì? Hơn nữa nếu anh ấy thật sự nghe lời thổi gió bên gối thì sớm muộn gì tôi cũng phải rời khỏi Vân Duệ, có gì khác nhau?!“ Hạ.Tịch Nghiên nói rõ ràng từng chữ.

Nghe Hạ Tịch Nghiên nói vậy; đầu tiên Khả Khả ngẩn người, sau đó không nhịn được bật cười.

Quen biết Hạ Tịch Nghiên đã một thời gian, đến hôm nay Khả Khả mới phát hiện, miệng lưỡi Hạ Tịch Nghiên thật sự rất lợi hại.

“Tịch Nghiên, tôi phục cô rồi!” Khả Khả cười nói.

“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!” Hạ Tịch Nghiên khiêm tốn nói, cô cũng nở nụ cười, không thể không thừa nhận vừa. nãy nói như vậy đúng là khiến lòng cô rất thoải mái.

Nhất là còn nói trước mặt Mục Chính Hi.

Chí ít eô cũng phải để Lăng Tiêu Tường biết, cô không phải người hiền lành, trong thế giới mạnh hiếp yếu này cô không phải kẻ yếu, chỉ là cô khinh thường tranh đấu cùng cô ta mà thôi.

Khả Khả mỉm cười đi vào nhà ăn cùng Hạ Tịch Nghiên, mua đồ ăn xong, hai người ngồi ở đó: “Thật ra hôm nay cô nói vậy, tôi cũng thấy rất đã!

“Hử?!“ Nghe thấy lời này của Khả Khả, Hạ Tịch Nghiên ngước mắt nhìn.

“Cô không biết đâu, rất nhiều người ở bộ phậP thiết kế đều không ưa cô ta, chỉ là dám giận mà không đám nói!”

Hạ Tịch Nghiên đang ăn, nghe thấy Khả Khả nói vậy thì tỏ ý bằng lòng rửa tai lắng nghe.

“Lần trước một đồng nghiệp nữ không biết đắc tội cô ta thế nào mà bị cô ta mắng cho máu chó đầy đầu, khóc nguyên một ngày, bây giờ cô ta đã tự cho rằng mình là nữ chủ nhân rồi!” Khả Khả nói.

Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên nhướn mày: “Cho nên vứt thân phận thiên kim Tập đoàn Lăng thị, bạn gái tổng giám đốc Mục đi thì cô ta vẫn khiến người khác ghét!“ Khả Khả nói.

Nghe câu này của Khả Khả, Hạ Tịch Nghiên không nhịn được cười: “Quả nhiên người đáng ghét thì nhìn thế nào cũng thấy ghét!”

“Đúng thể, hếu không phải có bổi cảnh phía sau thì cô. ta thật sự chẳng là cái gì hết, nhưng hôm nay nghe cô nói vậy thật sự thoải mái quá, thật sự rất đã!” Khả Khả cười nói.

Nghe Khả Khả nói thế, Hạ Tịch Nghiên cũng cười.

Hai người đang ăn, bỗng nhiên Khả Khả nhìn Hạ Tịch Nghiên nói: “Vì sao tôi luôn cảm thấy cô ta nhằm vào cô nhỉ?!”

Từ sau khi Hạ Tịch Nghiên vào công ty, dường như Lăng Tiêu Tường không còn nổi giận với những người khác nữa, mà mỗi lần nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên là lại cắn răng nghiến lợi.