Dù sao, chạy được một lúc cũng không thể chạy. trốn được cả đời, anh không tin Hạ Tịch Nghiên có thể chạy đến chân trời góc bể! Nghĩ đến đây, anh khởi động xe, rời khỏi đây.

Lúc về đến nhà đã là 11h tối, dì Lý Mì lo lắng, cũng không có cảm giác buồn ngủ, vẫn ngồi đợi ở trong phòng. Đến tận khi Mục Chính Hi quay về.

“Cậu chủ, cô Hạ sao rồi?” Dì Lý vội vàng hỏi.

Cô Hạ? Nghe đến cái tên này, Mục Chính Hi biết chắc chắn bọn họ đã biết nhau. Nhớ lại ngày hôm đó gặp ở công ty, Hạ Tịch Nghiên hoảng loạn như vậy, hóa ra là như vậy! Anh nên cảnh giác từ sớm. Người phụ nữ đáng chết kia, quá biết giả vờ! Vậy mà lại ẩn nấp ở bên cạnh anh lâu như vậy nhưng anh lại không biết.

Dì Lý ở bên cạnh quan sát, nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Mục Chính Hi, không nhịn được mà giúp Hạ Tịch Nghiên nói mấy câu công bằng: “Cậu chủ, cậu đừng tức giận, mặc dù hai năm trước cô Hạ đã lừa

Nghe thấy vậy, Mục Chính Hi sững sờ. Ba năm trước cô lừa anh? Ý gì? Mục Chính Hi cau mày, đáng chết, người phụ nữ này rốt cuộc lừa anh bao nhiêu chuyện.

Lúc này, Mục Chính Hi quay đầu lại nhìn dì Lý: “Hai năm trước? Hai năm trước xảy ra chuyện gì?” Mục Chính Hi hỏi.

“Không phải là chuyện cô Hạ giả vờ trang điểm xấu đi để gả cho cậu sao?” Dì Lý theo bản năng nói.

Làm mình xấu đi? Nghe thấy vậy, trong đầu Mục Chính Hi nhớ đến dáng vẻ lần đầu tiên gặp Hạ Tịch Nghiên, cô mặc một bộ đồ màu xanh xám, đôi giày. cao gót màu đen, tóc buộc hết phía sau đầu, trên mặt còn có một cặp kính. Lúc nhìn thấy anh, khuôn mặt không có biểu cảm gì, không có sức sống, kêu làm cái gì thì làm cái đó! Ngay cả khi anh kêu cô cút, cô cũng vô cùng nghe lời rời đi. Vì vậy, anh kháng nghị với Mục Trần 10 ngày, cuối cùng vô hiệu, vẫn phải cưới cô. Nhưng không tổ chức hôn lễ, trực tiếp đăng ký kết hôn, vì vậy bên ngoài không biết Mục. Chính Hi.anh đã kết hôn. Có một số tin đồn nhưng cũng không chắc chắn.

Mục Chính Hi càng không nhắc đến với người ngoài, anh cười một người phụ nữ vừa xấu vừa

nhàm chán, thậm chí còn ăn mặc như một bà già. Không có ai nhìn thấy vợ của Mục Chính Hi. Vì vậy, bên ngoài chỉ có thể đồn đoán, không thể chắc chắn.

Thực tế, từ sau khi kết hôn, anh cũng không trở về, đừng nói đến chuyện gặp Hạ Tịch Nghiên. Vì vậy, kết hôn được một năm, anh hoàn toàn không nhớ được dáng vẻ của cô. Thậm chí, ngay cả tên của cô anh cũng không biết. Nghĩ đến đây, Mục Chính Hi lập tức tỉnh táo lại, tình ra tất cả những điều đó đều là Hạ Tịch Nghiên cố ý giả bộ?

“Dì Lý, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?“ Lúc này, Mục Chính Hi nhìn dì Lý, gần từng chữ hỏi.

Lẽ nào, không phải là vì chuyện này mà tức giận sao? Vậy là vì….? Dì Lý nghĩ một lúc, lẽ nào bà lại nói hớ sao?

“Tôi, tôi không biết gì hết…” Dì Lý vội vàng lên tiếng.

“Dì Lý!” Lúc này, Mục Chính Hi gọi một tiếng, dì Lý đứng ở đó, ngại ngùng nhìn Mục Chính Hi, nói cũng không được không nói cũng không được.

“Dì Lý, từ năm cháu 5 tuổi, dì đã bắt đầu chăm sóc tôi, đến tận bây giờ, bây giờ, tôi vẫn có thể tin tưởng dì không?” Mục Chính Hi nhìn dì Lý hỏi.

Lời nói của Mục Chính Hi, vừa mềm vừa cứng, một người dễ mềm lòng như dì Lý sao có thể không nhân nhượng chứ. Cuối cùng, dì Lý nghĩ một lúc: “Được rồi, tôi sẽ nói với cậu, chuyện là như thế này…” Vì vậy, bà kể lại cho Mục Chính Hi nghe chuyện của hai năm trước, chuyện Hạ Tịch Nghiên rời đi.