Lúc đi xuống, cả người Trình An Nhã mướt đẫm mồ hôi.
Còn Ninh Ninh cả người khỏe tưng, khác nhau rõ ràng.
"Cục cưng, con nhạt nhẽo quá, đã đến chỗ này chơi rồi mà cũng không bày ra được vẻ mặt khác ngày thường được à?" Trình An Nhã không cam lòng con trai còn bình tĩnh hơn cả cô, nên véo đôi má phúng của cậu trả thù.
"Mẹ, trò này chẳng đủ k1ch thích gì cả!" Ninh Ninh mỉm cười, rất nhẹ nhàng gi3t chết những người đang ở công viên trò chơi trong vòng một nốt nhạc.
Có môt lần giao dịch súng đạn, Sở Ly và một nhà sản xuất vũ khí Ả Rập xảy ra xung đột, quá trình đàm phán đã dùng cò quay Nga để quyết định nghe lệnh ai.
Cảnh tượng này được ghi hình lại, Hắc J cho cậu xem, Ninh Ninh cười hờ hững khen Sở Ly dũng mãnh.
Chơi như vậy mới đủ k1ch thích chứ!
Lúc trở về điểm xuất phát, cậu nhóc và ba Trình cười nhạo Trình An Nhã vài lần khiến cô khó chịu phản đối.
Ba người ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi định về nhà.
Nhưng Trình An Nhã không ngờ nguy hiểm đang cách cô càng lúc càng gần.
Diệp Vũ Đường đang theo đuổi một nữ sinh đại học hoạt bát, đáng yêu.
Để theo đuổi được người đẹp, Diệp Vũ Đường cả ngày giả vờ tỏ vẻ tao nhã lịch sự, khiến cô nữ sinh kia sướng ngất ngây, hảo cảm đối với anh ta tăng vùn vụt.
Trùng hợp là cuối tuần, cô nữ sinh kia cũng muốn đến công viên trò chơi.
Diệp Vũ Đường không vui, anh ta đường đường là cậu hai nhà họ Diệp, sao có thể đến những chỗ người đông chen chúc như thế này.
Nhưng vì muốn cô ta vui vẻ, chiếm được sự yêu mến của đối phương anh ta giả vờ săn sóc cùng đi đến công viên với cô nữ sinh kia.
Nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ sẽ gặp Trình An Nhã người phụ nữ kiêu căng khi bị anh ta đùa bỡn đã tẩn anh ta một trận và còn giội cà phê lên người anh ta, trong công viên trò chơi.
Con người Diệp Vũ Đường này lòng dạ nhỏ nhen, thù dai đê tiện.
Lúc nào anh ta cũng canh cánh trong lòng mối nhục ở MBS ngày hôm đó.
Nhớ đến dáng vẻ trịch thượng của Diệp Sâm ngày đó, Diệp Vũ Đường tức run người.
Nếu hỏi người mà anh ta ghét nhất là ai, chắc chắn câu trả lời của anh ta sẽ là Diệp Sâm.
Trong lòng anh ta, Diệp Sâm chỉ là đứa con trai của một con đi3m, nhưng anh lại cướp mọi thứ của anh ta.
Mỗi lần anh ta đi MBS, thái độ của Diệp Sâm hệt như đang bố thí cho anh ta, Diệp Vũ Thường tức cành hông.
Anh ta luôn nghĩ làm cách nào để trả được mối thù lần này.
Mấy ngày nay anh ta cứ nuốt không trôi cơn tức này.
Nhưng điều khiến anh ta kinh ngạc nhất là bên cạnh Trình An Nhã lại dẫn theo một cậu bé giống hệt Diệp Sâm, từ ánh mắt đến phong thái chỗ nào cũng giống, đúng là một tiểu Diệp Sâm sống sờ sờ.
Ngạc nhiên qua đi, Diệp Vũ Đường bắt đầu giận dữ, anh mắt nham hiểm nhìn Trình An Nhã và cậu nhóc mặc đồ mẹ con.
Tuy thoạt nhìn cô quá trẻ, lúc đầu sẽ có rất nhiều người nghĩ bọn họ là chị em.
Nhưng Ninh Ninh không ngại ngùng gọi cô là mẹ, tất nhiên Diệp Vũ Đường sẽ nghĩ đó là con trai của Trình An Nhã và Diệp Sâm.
Hễ những ai từng gặp Ninh Ninh, chắc chắn sẽ nghĩ bọn họ là ba con.
Diệp Vũ Đường tức không chịu được.
Chả trách lần này Diệp Sâm lại vì người phụ nữ này mà khiến anh ta khó xử, ép anh ta cuối cùng phải chịu ăn mắng của ông cụ Diệp.
Món tiền kia suýt chút nữa đã không lấy được.
Thì ra đó là tình nhân của Diệp Sâm.
Hai người còn có đứa con trai lớn như vậy.
Ngoài tức giận ra, Diệp Vũ Đường càng cảm thấy nguy hiểm hơn.
Nhà họ Diệp có bốn anh em trai, anh cả chết rồi.
Tuy ông Diệp không thích Diệp Sâm, nhưng lại giao MBS cho anh.
MBS bây giờ do Diệp Sâm quản lý, ông Diệp chỉ có thể dùng danh nghĩa chủ tịch để khống chế anh mà thôi.
Điều này anh ta hơi kiêng kỵ.
Ông Diệp cũng từng ám chỉ với anh ta, bảo anh ta đừng sốt ruột, hãy rèn luyện bên ngoài trước, học hỏi kinh nghiệm, nếu có thành tích, đến lúc đó giao lại MBS cho anh ta quản lý cũng không muộn.
Diệp Vũ Đường bất mãn, phản đối kiểu nào cũng không có tác dụng.
Anh ta biết bây giờ ông Diệp đang bồi dưỡng Diệp Vũ Đồng, sau khi Diệp Vũ Đồng trưởng thành sẽ để nó trông coi MBS.
Thế mà bây giờ lại có thêm một người nhà họ Diệp, Diệp Vũ Đường ghanh ghét xen lẫn căm hận.
Bởi vì dù sau đứa bé này cũng là cháu trai cả của nhà họ Diệp.
Bây giờ MBS do Diệp Sâm làm chủ, ông Diệp cũng già rồi, không ai biết sau này sẽ thế nào.
Nhưng anh ta tuyệt đối không cho phép ai tranh giành với anh ta.
Vì thế anh ta viện cớ ra khỏi công viên trò chơi, ngồi trong xe hai mắt nham hiểm nhìn chằm chằm lối ra.
Người đến người đi, xe chạy tới lui, Diệp Vũ Đường càng thêm cáu kỉnh.
Khi ba người Trình An Nhã ra ngoài, Diệp Vũ Đường hơi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia ác độc.
Diệp Sâm, nếu mày bất nhân thì đừng trách tao bất nghĩa!
Người phụ nữ và đứa bé này là báu vật của mày đúng không?
Tao sẽ để mày nếm thử cảm giác đau đến không muốn sống!
Xe chạy chậm rãi theo suốt chặng đường, Diệp Vũ Đường chạy theo sau ba người Trình An Nhã, cho đến một con phố nhỏ vắng người qua lại, xuyên qua con phố hẻo lánh này sẽ có một chuyến xe buýt chạy thẳng đến chung cư.
Cậu nhóc nhỏ đang kể truyện cười cho ba Trình nghe, Trình An Nhã cũng phối hợp với Ninh Ninh kể một số chuyện thú vị ở Luân Đôn.
Một nhà ba người nói cười rộn ràng, không hề phát hiện nguy hiểm cận kề.
Đợi sau khi ba Trình cách ra một khoảng, Diệp Vũ Đường bỗng đạp chân ga, đụng mạnh về phía Trình An Nhã và Ninh Ninh.
Dưới cái nắng như thiêu đốt, cả con phố nhỏ ít người qua lại, ngoài nhà bọn họ ra, chỉ có vài chàng trai cô gái trên đường, khi chiếc xe lao tới, có người thét ầm lên…
Tiếng thét cắt ngang qua ánh mặt trời thiêu đốt, Trình An Nhã thắt tim, cô quay đầu, thấy xe của Diệp Vũ Đường đang đang lao tới.
Con ngươi của Trình An Nhã đột nhiên co rút lại, tốc độ xe quá nhanh, cô nhất thời không tránh được, theo bản năng của người mẹ cô đẩy mạnh Ninh Ninh sang một bên!
Đối mặt với nguy cơ, cô lựa chọn bảo vệ con trai cưng của mình.
Pằng...
Chiếc xe lao mạnh vào Trình An Nhã, cơ thể mềm mại của cô gái bị đụng văng xa ba mét, lăn vài vòng trên mặt đất, uốn lượn tạo thành một dấu vết vô cùng kỳ lạ…
"Mẹ!"
"An Nhã!"
Ninh Ninh, ba Trình rống to xông tới, đám người hét ầm lên…
Diệp Vũ Đường thấy chỉ đụng trúng mỗi Trình An Nhã, còn Ninh Ninh hoàn toàn bình yên vô sự, thì đập mạnh lên vô lăng: “Shit”.
Coi như mày lớn mạng!
Vì sợ gây chuyện, anh ta lái xe rời đi ngay lập tức!
Ninh Ninh bỗng ngước mắt, một ánh sáng sắc bén không thuộc về tuổi tác toát ra từ đôi mắt to ngây thơ, sát khí bắn tung tóe khắp nơi.
Cậu thoáng híp mắt, một dãy số in sâu vào đầu cậu!
Trình An Nhã đã hôn mê, mái tóc dài tán loạn, máu chảy ra trên tóc nhuộm đỏ khuôn mặt trắng nõn của người phụ nữ, dưới thân máu không ngừng tuôn ra, nhuộm đỏ cả mặt đất nóng bỏng.
Người phụ nữ nằm trên vũng máu, hơi thở yếu ớt, vỡ nát đến mức như thể giây tiếp theo sẽ biến mất trên đời này.
Ba Trình sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, duỗi tay muốn bế Trình An Nhã lên: "Anh Nhã, An Nhã..."
"Ông ngoại, đừng đụng vào me! Gọi xe cứu thương!" Ninh Ninh bình tĩnh, giọng nói non nớt như ngày thường, không chút bối rối.
Nếu trên trán cậu không rịn mồ hôi lạnh, bàn tay nhỏ đang run rẩy, ba Trình gần như nghĩ người bị đụng trúng không phải là Trình An Nhã.
Vụ va chạm rất nghiêm trọng, cậu không biết mẹ mình bị thương ở đâu, nếu di chuyển mà làm thương tích nặng thêm thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn.
Bình tĩnh, Trình Ninh Viễn, mày nhất định phải bình tĩnh!
Nỗi sợ hãi không thể giải thích được khiến Ninh Ninh gần như suy sụp, một cảm giác bất an thắt chặt tim cậu.
Nỗi sợ hãi vô cớ khiến Ninh Ninh gần như suy sụp, trực giác của cậu bé vẫn luôn chính xác.
Chưa bao giờ sai lầm!
Mẹ, mẹ tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!.