Trời đất bao la mẹ là lớn nhất, bất kỳ chuyện gì cũng phải suy nghĩ đến mẹ trước.
"Có gì phải tức giận.

Con trai mẹ giỏi như vậy, mẹ rất hãnh diện..." Trình An Nhã khen ngợi trước, sau đó nói: "Chỉ cần con đừng đi sai đường, mẹ không sao cả."
Ninh Ninh nghĩ thầm, mẹ à cái này không tính sai đường vậy thì thế nào mới là sai đường?
Trong khi đó suy nghĩ của Trình An Nhã là, chỉ cần đường con trai chọn, đều là đường ngay!
Nếu bạn muốn biết thế nào gọi là nuông chiều, thì chính là đây!
Hai mẹ con này đúng là một đôi hợp rơ nhất trong lịch sử!
"Được rồi, mẹ không hỏi chuyện của con nữa.

Cục cưng, nên làm cơm thôi.

Mẹ đói chết rồi!" Trình An Nhã ca thán.

Con cô làm gì cũng được, nhưng phải cho cô ăn no trước đã.

Đây mới là chuyện lớn!
"Dạ, thưa mẹ yêu quý của con!" Ninh Ninh mỉm cười, nghe lệnh đi vào phòng bếp nấu cơm.
"Cục cưng, mai mẹ rãnh, dẫn con đi chơi được không?" Trình An Nhã cầm bảng báo cáo lên, vừa xem vừa nói.

Cô vẫn quyết định để thằng bé hưởng thụ tuổi thơ thuộc về cậu.
Hiểu chuyện quá sớm sẽ bỏ qua rất nhiều niềm vui.
Rất đáng tiếc.
Cô chỉ có thể cố gắng hết sức đền bù cho cậu, để cậu vui vẻ.
Trình An Nhã sẵn sàng bỏ ra tất cả tâm tư, tình cảm của mình lên người Ninh Ninh, cô luôn muốn dành tặng cậu mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời.

"Được!"
"Con muốn đi đâu?"
"Ăn dã ngoại được không?"
"Được, đi công viên trò chơi ăn dã ngoại, vừa lúc có thể dẫn con đi chơi một vòng."
"OK, không thành vấn đề.

Mẹ phải cố lên đấy.

Đừng đến lúc đó đi tàu lượn rồi không xuống được!"
"Con bớt khinh người lại đi!"
Ninh Ninh mỉm cười, vừa thái rau vừa nghĩ, nếu như ba cậu cũng thể đi thì tốt cỡ nào.

Hai người cậu thích nhất đều ở bên cạnh cậu, chắc chắn cảm giác này rất tuyệt!
Lúc nào bọn họ mới có thể ở cùng nhau đây?
Ninh Ninh nghiêng đầu, trong phòng khách Trình An Nhã đang chăm chú xem báo cáo của cô, vừa đánh dấu lại, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Ánh đèn phủ một lớp ánh sáng mỏng manh ấm áp lên dáng người mềm mại của người phụ nữ, yên ổn và bình yên đến lạ.
Năm tháng tĩnh lặng, bình yên đến lạ.
Ninh Ninh khẽ cong khóe môi, sẽ có một ngày như vậy!
Trước lúc đó, cậu chỉ cần kiên trì đợi là được!
Nhận được điện thoại của Vương Duệ, suy nghĩ đầu tiên của Trình An Nhã là con người này đúng là mặt dày siêu cấp, thế mà còn không biết xấu hổ mà tìm cô?
"Anh nói gì?" Trình An Nhã nhíu mày, đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, mở rèm cửa, quả nhiên cô nhìn thấy Vương Duệ đang đứng ở dưới lầu.
An Nhã cười nhạo.

Mấy năm nay anh ta sống quá đàn bà rồi.

Mặt mày nịnh nọt, ăn nói khép nép trước mặt Diệp Sâm, Dương Trạch Khôn, khiến người khác chán ghét.


Trình An Nhã nhớ tới buổi tiệc mừng thọ ông cụ Dương hôm đó, lập tức cảm thấy khó chịu.
"Tôi không rảnh!" Trình Anh Nhã lạnh lùng từ chối.

Vương Duệ hẹn cô ăn cơm.

Đúng là buồn cười hết sức, bọn họ thân lắm ư?
Bảy năm không gặp, giờ cô còn không nhớ rõ mặt anh ta nữa là.

Đối với Trình An Nhã, Vương Duệ và Trần Doanh Doanh chính là người lạ, thậm chí còn không bằng người lạ, trừ khi cần thiết, nếu không cô không muốn gặp anh ta.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết anh ta tìm cô làm gì.
Chẳng qua là muốn bảo cô xin Dương Trạch Khôn buông tha cho xí nghiệp Vương thị mà thôi.
Sau bữa tiệc hôm đó, Dương Trạch Khôn quả nhiên chèn ép nhà họ Vương, không ai trong giới kinh doanh dám giúp đỡ nhà bọn họ.

Tất cả mọi việc đều là nổi giận vì hồng nhan, ép Vương thị sắp phá sản, Trình An Nhã có nghe nói sơ qua những việc này.
Nhưng cô không quan tâm.

Bởi vì việc của Vương thị không liên quan tới cô.
Sau nhiều năm được cuộc sống tôi luyện, tính cách của Trình An Nhã đã trở nên vừa lạnh lùng vừa bao che khuyết điểm.

Những người cô quan tâm cô sẽ cực lực bảo vệ, còn những người cô không quan tâm, cô chẳng ngó ngàng gì tới.
"An Nhã, nếu em không xuống gặp anh, thì anh sẽ đi lên tìm em!" Vương Duệ vô lại nói.

Anh ta tin chắc Trình An Nhã sẽ không thể từ chối.
Cô gái nhíu chặt mày, Vương Duệ, anh là đồ khốn nạn!

Vô liêm sỉ!
"Mẹ ơi? Ai vậy?" Ninh Ninh bưng mấy món ăn từ phòng bếp ra, thấy sắc mặt mẹ khó coi tò mò hỏi.
Bình thường, tính tình của của mẹ cậu cực kỳ tốt, rất ít khi giận dữ.

Dù cô có giận đến đâu cũng luôn thể hiện nụ cười tiêu chuẩn của mình, cậu bé hiếm khi thấy mẹ mình giận như vậy.
"Anh chờ đó, tôi xuống!" Trình An Nhã tức giận cúp điện thoại: "Một con ruồi khiến người ta chán ghét!"
Với sự vô liêm sỉ của Vương Duệ, nếu không gặp được cô, anh ta sẽ không bỏ cuộc.

Bảo anh ta lên đây, nếu cô mở cửa nhất định sẽ làm phiền người khác.

Hơn nữa khi cô mở cửa anh ta sẽ phát hiện Ninh Ninh.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Trình An Nhã chỉ đành đồng ý xuống lầu gặp anh ta.
"Cục cưng, làm đàn ông đừng làm tới mức này.

Nếu không, mẹ chẳng thà cho con đi làm phẫu thuật đổi giới tính đỡ phải mất mặt!" Trình An Nhã dạy con bằng ví dụ sặc mùi máu me.
Ninh Ninh mỉm cười: "Dạ!"
Trình An Nhã thay đồ xong dặn dò Ninh Ninh: "Nếu con đói thì ăn trước đi, không cần chờ mẹ.

Ai biết khi nào anh ta sẽ rời đi!"
Ninh Ninh gật đầu, lúc này Trình An Nhã mới xuống lầu.
"An Nhã, em thật xinh đẹp!" Vương Duệ vừa thấy An Nhã hai mắt lập tức sáng lên, bước lên đón, giọng nói toàn là khen ngợi.
Cô mặc đồ ở nhà màu vàng gạo, buộc tóc đuôi ngựa, chân mang giày thể thao, cả người vô cùng thanh thoát.

Dáng vẻ cô vốn trong sáng hồn nhiên, ăn mặc như thế này trông càng xinh xắn, lanh lợi như một sinh viên vừa mới bước chân vào cổng trường đại học.
Trẻ trung, xinh đẹp.

Vương Duệ say mê đến mất phương hướng, nên ngoài khen ngợi ra anh ta cũng chỉ biết khen ngợi mà thôi.
"Anh tìm tôi có việc gì?" Trình An Nhã nở nụ cười trước sau như một của cô, dửng dưng hỏi.


Chỉ là giọng nói đó thoáng lạnh lẽo trong đêm.
Như ánh trăng.
Vương Duệ đưa tay muốn nắm tay Trình An Nhã, cô nhếch môi, khéo léo tránh thoát: "Vương thiếu, anh có việc gì thì cứ nói chứ đừng đụng tay đụng chân!"
Sắc mặt Vương Duệ sa sầm nhưng thoáng chốc đã tươi cười: "An Nhã, thật ra, anh đã muốn tìm em từ lâu rồi, chỉ là công việc ở Vương thị quá bận, anh không rời đi được.

Anh rất nhớ em!"
Thật ra, anh có thể không cần nhớ tới tôi!
Trình An Nhã rùng mình.

Người đàn ông đẹp trai hào hoa ngày xưa, sao bây giờ lại trở nên hèn mọn thế này? Trình An Nhã nghĩ tới những lời lẽ thiêng liêng này được thốt ra từ miệng anh ta đúng là chỉ làm ô uế ngôn từ.

Thời gian bảy năm, thay đổi thật nhiều.
Trình An Nhã gần như quên hết những chuyện đã qua.

Nhưng cô vẫn không thể quên được những lời cay độc khi biết anh ta và Trần Doanh Doanh phản bội cô.

Những lời này đã chà đạp lòng tự trọng và sự kiêu hãnh của cô.
Khoảnh khắc đó cô cười thật ngọt ngào nhưng trong lòng lại hận chết anh ta.
Một người đàn ông và một người phụ nữ qua lại với nhau, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, dù là thật lòng hay giả ý, ít nhất nên dành sự tôn trọng cho nhau, mà rõ ràng Vương Duệ ngay cả điều kiện cơ bản nhất của người đàn ông cũng không có.
Không trách thời gian bảy năm đã khiến anh ta trở nên hèn mọn, tầm thường như thế.
Chính bởi vì khi đó cô hận, nuốt không trôi cơn giận này, cộng thêm tuổi trẻ nóng tính nên cô mới chạy tới quan bar chuốc say bản thân, cũng vì vậy mới gặp phải Diệp Sâm và mới có Ninh Ninh.
Chuyện này đã gián tiếp mang đến cho cô món quà quý giá nhất.
Sau đó An Nhã cũng đã nghĩ thoáng ra, không còn ghi hận nữa.
Tính của cô là vậy.

Người không liên quan cô sẽ quên sạch sẽ, không bao giờ lưu luyến nữa, cho nên có thể nói cô đã hoàn toàn lãng quên anh ta.
Đời người sẽ gặp rất nhiều người qua đường, đâu ai có hơi sức để nhớ về một người không quan trọng.
Vương Duệ thấy Trình An Nhã không hề bị dao động, cực kỳ tức giận, thầm mắng trong lòng nhưng trên mặt vẫn vờ như không, bởi vì anh ta có....