Nói đến thế nào chuyện vừa rồi cũng không đến mức làm âm ĩ ở chốn đông người hơn nữa còn là nơi kinh doanh của Vũ Thành , đúng là bản thân thiếu đi chút tính toán

Không biết như vậy có làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Bar The Golden hay không

" Thành Thành ,  anh ngủ rồi sao ''

Từ nãy đến giờ trên xe Vũ Thành chẳng lấy một tiếng cho cô , ngay cả cái ôm ấp thường ngày cũng không có vẫn luôn luôn nhắm mắt xoay đầu đi chổ khác 

Trình Vân ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì chỉ nghĩ chắc cơ bản Vũ Thành mệt mỏi nên ngủ thiếp đi

Cứ tưởng nghĩ là vậy nhưng xe vừa đến trước Vũ Gia , Vũ Thành đã liền không để ý đến cô mà bước thẳng vào bên trong chỉ để lại ánh mắt bàng hoàng như nai tơ của Trình Vân

" Phu nhân không nhận ra sao ,

Lão đại đang giận đấy ''

Trình Vân tiếp tục hoang mang , là đang giận nên mới thế à ! Ngay cả Tiểu Hổ chỉ vừa tiếp xúc với Vũ Thành ít năm mà vẫn nhận ra , vậy mà không biết đôi mắt để đâu mà không để ý ra

Cô hậm hự bước lên lầu từng bước từng bước đi lên đều có những dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu , giận cô , rốt cuộc là đang giận cô chuyện gì

Không phải chuyện vừa nãy ấy chứ nhưng vốn dĩ bản thân đã cự tuyệt bằng cách bắn cho hắn ta đến nỗi khóc cũng khóc không xong , rên chẳng rên được nổi kia mà

Rốt cuộc vì gì chứ !

Nghĩ hồi không biết mắt để đi đâu mà một tiếng ping mạnh , trán láng mịn đập thẳng vào cửa 

Trình Vân đau điếng cả lên ôm trán khoé mắt có hơi hơi chảy nước mắt , tâm tư hiểu vì sao , chẳng biết thế nào liền bỏ qua cái đau đi vào

Ha , giường chỉ còn lại cái gối , cứ thế xách người sang thư phòng rồi sao

Trình Vân nhịn chẳng được hồng hộc đi về phía thư phòng mạnh bạo đẩy cửa vào , đợi chờ chỉ là một căn phòng trống tối đen

Nếu không có ở đây thì sẽ ở phòng Vũ Thanh Phong nhỉ , bèn mò đi từ nhẹ nhẹ qua đấy , ít nhiều sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của đứa nhỏ

Mò đâu đúng đấy , người đàn ông đấy là đang ngủ bên cạnh cậu con trai nhỏ 

" Được lắm , coi lần này giận được bao lâu ''

Trình Vân tức điên người bước nhanh vào nhà tắm , đợi bồn đầy liền bước vào để thân thể mình nhẹ nhàng thả lỏng vào bồn nước nóng ấy

Dịu nhẹ , thoải mái người biết mấy , ít lâu mới chịu rời khỏi phòng tắm , chỉ thoát vơ đại một đầm ngủ mỏng manh

Suy nghĩ gì đấy ngồi vào bàn cầm lấy laptop được cất trong hộc tủ , miệt mài miệt mài tìm cái thứ gì đó , thứ tìm được hiện trên màn hình cùng với đó là nụ cười vui vẻ

" Chọn ngành này đi ''

Cô là đang tìm kiếm trường Đại Học có ngành mình yêu thích , lúc đầu định sẽ không đăng ký học tiếp nhưng ngẫm nghĩ gì đấy liền hạ quyết tâm đăng kí

Ban đầu định chọn Quản Lý Nhân Sự nhưng hồi lâu lại bấm chọn ngành Quản Lý An Ninh Mạng

Chẳng hiểu vì sao chỉ tính chọn trường sẽ dẹp máy đi ngủ nhưng khi thấy trên màn hình máy tính hiện lên app game mà lâu rồi chưa đụng vào

Ha , chơi thế nào tù tì suốt 4 tiếng đồng hồ , nhìn đồng hồ mới thấy lúc này đã gần 5 giờ sáng

Cứ thế Trình Vân thức trọn nguyên đêm không hề chợp mắt , thôi thì đặt đồng hồ , ngủ hai ba tiếng gì đấy là được ,

Tình không bằng trời tính , ngủ thế mà một mạch tới mười hai giờ trưa , lúc mở mắt ra cảm giác đầu hơi nhức đầu , mắt mờ mờ hơi mỏi

Chắc là cái hậu quả thức nguyên đêm chỉ để chơi game ! Tắm rửa thay đồ mới nhanh chóng bước xuống lầu , giờ này Vũ Thành đã đi làm từ lâu rồi nhưng ....vừa mới xuống đã nhìn thấy anh đang cùng Hàn Thiên đang uống rượu cùng nhau

Mệt mỏi , mỏi lưng đi về phía bàn ăn , liền lướt ngang Vũ Thành,

Anh thì chẳng mấy thèm ngó liếc nhìn lấy Trình Vân một cái chỉ một mực đang chăm chú với Hàn Thiên

" Phu nhân , trán của người ''

Trình Vân bước đến chụp cái miệng la làng của bác Quản Gia Lại , kéo bà vào nhà tắm , ngắm kết quả của mình tối ngày hôm qua , hôm qua rõ ràng có lấy nước lạnh đắp lên mà giờ nó vẫn còn khá sưng

" Hay là đi đến bệnh viện đi phu nhân ,

Chứ cái này ''

" Không sao , bệnh viện cái gì chứ 

Hôm qua con bất cẩn đụng vào cửa mà thôi chắc hết nay là hết thôi ''

Đúng là đang tự an ủi chính bản thân mình chứ lúc nhìn vào gương thấy cục u rõ to trên trán , làm ảnh hưởng đến nhan sắc này của cô , lòng có hơi hoảng loạn

Không nghĩ ngợi gì nhiều chỉ bước ra như chưa có chuyện gì tiếp tục ăn cơm , cử ăn vừa sáng vừa trưa gộp làm một , lúc ăn xong thì Hàn Thiên đã về

Trình Vân mặc kệ Vũ Thành đang giận mình vô cớ gì đấy , mạnh mẽ nhảy lên ghế sofa cầm đồ điều khiển bật lên đài truyền hình phim yêu thích

Nhưng xem được lúc thì lại nhàm chán , chuyển sang kênh khác , cũng là phim nhưng lần này có vẻ rất yêu thích nên rất chăm chú xem

Vũ Thành thì vẫn yên ắng cao lãnh ngồi đọc báo , chẳng để ý đến Trình Vân

Lúc này Từ Khanh đang cầm một xấp tài liệu đưa đến cho Vũ Thành thì mới để ý đến cái cục u trên trán của Trình Vân , hốt hoảng la lên

" Phu nhân , trán người nổi cục u to thế ''

Trình Vân đang rõ chăm chú xem nên chẳng mấy để ý gì đến lời nói của Từ Khanh , Vũ Thành lúc này mới để ý liền nhanh chóng đi đến nâng mặt cô sang bên , vừa tức giận vừa xót , bá đạo bế Trình Vân về phía xe

"  Này anh đưa em đi đâu , đồ còn chưa thay ''

Lời nói chẳng hiệu quả có nói thì xe cũng đã lăn bánh rời đi , chỉ đành bất lực ngồi ngay ngắn bên cạnh không một tiếng hó hé vì Trình Vân hơi sợ khi thấy Vũ Thành lên cơn tức giận

Đó cũng chính là cái lí do mà Trình Vân không muốn để người đàn ông này biết đến mà cái miệng Từ Khanh kia chẳng bụm lại kịp

Vũ Thành ấy à chẳng nói nhiều liền dứt khoát bế Trình Vân thẳng vào bên trong , mạnh mẽ đạp cửa phòng khám bệnh của Cao Trí làm cho cậu ta phen giật mình

Trình Vân thì hơi cạn ngôn đối với hành động thái hoá này của anh , vết thương rõ ràng là ở trên trán , chân vẫn có thể hoạt động bình thường , làm vậy chẳng khác nào cô như bị thương ngay chân

" Cậu nên đưa phu nhân sang khoa da liễu ''

Cao Trí không cần nghe cũng đủ hiểu vì sao vị lão đại này nóng nảy như vậy , cảnh cửa kia thật là đáng thương , hắn tưởng chất liệu ở bệnh viện chất lượng cao như ở biệt thự Vũ Gia sao

Lần này Trình Vân quả quyết đi trước tránh khỏi bị tên đàn ông mặt dày này bế lên nhưng ai mà biết được chỉ đi được vài bước đã bị Vũ Thành bế lên , đành bó tay bó chân chịu trói

Hên là cái vị bác sĩ ở khoa da liễu này là anh em cột trèo với Cao Trí nên vẫn gọi là hiểu hành động này

" May là đến sớm đấy , không là phải mỗ đấy phu nhân không biết sao ''

Bác sĩ Trần khám xong liền nhịn không được có hơi mắng nhẹ một tiếng mới nhanh chóng kê toa thuốc cho Trình Vân ,

Trên xe cô không ngừng ngẫm nghĩ về cái câu nói của Bác Sĩ Trần , có đến nỗi là mỗ không vậy hay là đang nói khoác để doạ cô

Chỉ là sơ ý đụng đầu vào cửa thôi mà làm gì đến việc ghê gớm thế chứ ! Hoang đường , nhìn đi , nhìn kĩ vào đi , toa thuốc như thế này , uống cho gan hư hết đấy à ! Cái hồi sinh con cho dù đau điếng vì vết mỗ nhưng chỉ có ngày một vẫn chịu đựng được

Này ..... uống thuốc tận tháng , từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng với loại chuyện uống thuốc này cho nên khi lúc nhỏ bệnh đa số Trình Kiệt tâm lý đều trộn thuốc vào thức ăn nên coi như không biết mà dùng

Nhưng lớn rồi làm gì còn có loại chuyện đấy nữa !