"Cô Thái tìm tôi có việc gì?"
Lê Thanh Tuyết mím môi, quan sát người phụ nữ đang khoanh tay trước ngực kia một hồi, không nhịn được mà mở miệng hỏi.

Đương nhiên cô biết đó là Thái Hy Tịnh, người con gái mà Từ Thiếu Bạch tâm tâm niệm niệm, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.

Nhưng còn về việc lý do cô ta đến tìm cô là gì thì Lê Thanh Tuyết vẫn chưa rõ.

Chứng kiến dáng vẻ mờ ám kia, dường như cô đã đoán ra Thái Hy Tịnh đến tìm mình chắc chắn có mục đích nào đó, tuy nhiên, Lê Thanh Tuyết chẳng thể đọc được suy nghĩ đang hiện hữu trong đầu đối phương.

Thái Hy Tịnh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: "Chẳng biết cô Lê đây có thể bớt chút thời gian nói chuyện với tôi được không? Tôi cần tìm cô để giải quyết vài vấn đề!" Khuôn mặt người phụ nữ tươi tắn, xinh đẹp, dịu hiền, tuy nhiên vẫn khiến cho Lê Thanh Tuyết đứng bên cạnh ớn lạnh.

"Được!" Ngẫm nghĩ vài phút, cô chấp nhận đề nghị Thái Hy Tịnh đưa ra.

Đoán chắc rằng cô ta tìm Lê Thanh Tuyết là vì Từ Thiếu Bạch, giữa hai người chỉ có mối liên hệ đấy thôi.

Thái Hy Tịnh dang tay, biểu thị đối phương đi theo mình.

Hai người đến một quán cà phê kín đáo, vừa ngồi xuống ghế, Thái Hy Tịnh đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Cô Lê, tôi biết hiện giờ cô và Thiếu Bạch là vợ chồng hợp pháp, thế nhưng hai người dường như chẳng tồn tại tình yêu đâu nhỉ? Vì thế tôi mong cô hãy mau chóng ly hôn với anh ấy, chúng tôi thật lòng yêu nhau, cô chắc đã biết rồi nhỉ?" Người phụ nữ híp chặt mắt, thầm đánh giá cô gái đang ngồi trước mặt mình.

Lê Thanh Tuyết im lặng chẳng nói chẳng rằng.


Quả nhiên đúng như những gì cô dự tính, chính chủ hiện giờ tìm đến vì muốn Lê Thanh Tuyết mau chóng rời khỏi Từ Thiếu Bạch.

Vị trí Từ thiếu phu nhân ban đầu vốn dĩ là thuộc về Thái Hy Tịnh mà.

"Cô yên tâm, rời khỏi anh ấy, chúng tôi sẽ không để cô Lê thiệt thòi đâu." Nụ cười trên môi Thái Hy Tịnh ngày càng đậm dần: "Để cảm ơn những năm qua cô đã chăm sóc Thiếu Bạch, tôi sẽ đáp ứng vài yêu cầu của cô.

Tiền hay là tài nguyên tốt, tôi đều cho cô được.

Cô Lê hiện tại hình như đang tìm kiếm chỗ đứng trong giới giải trí nhỉ? Tôi nhất định giúp đỡ cô, chỉ cần cô làm theo những gì tôi nói.

Là người thông minh, chắc hẳn cô nên biết bản thân mình nên chọn thế nào cho đúng."
Lê Thanh Tuyết hơi giật mình, Thái Hy Tịnh đã cho người điều tra trước khi đến tìm cô rồi à? Hay là Từ Thiếu Bạch nói hết cho cô ta biết? Sống lưng Lê Thanh Tuyết ngày càng lạnh buốt, Thái Hy Tịnh bên ngoài dù dịu dàng, nói năng cực kỳ dễ nghe nhưng cô ta vô tình mang cho người con gái một áp lực vô hình.

Ở phía đối diện, lông mày trên khuôn mặt Thái Hy Tịnh đang nhíu chặt.

Chắc chắn những người xung quanh chẳng thể nhận ra đằng sau khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp kia toàn là tâm cơ, toan tính nguy hiểm.

Thái Hy Tịnh chắc chắn phải giành lại vị trí Từ thiếu phu nhân mà cô ta đã để mất, nâng đỡ Lê Thanh Tuyết đổi được sự giàu sang, sung sướng cũng như độ nổi tiếng, độ quốc dân cao thì cô ta chả ngại gì mà đánh đổi cả.

Đến bây giờ khi trở về, Thái Hy Tịnh mới biết lựa chọn khi xưa mà bản thân đưa ra ngu ngốc đến nhường nào.

Hiện nay, thứ cô ta quan tâm chính là đoạt lấy Từ Thiếu Bạch càng nhanh càng tốt.

Tưởng chừng mọi việc vô cùng dễ dàng, ai dè chui đâu ra một Lê Thanh Tuyết ngáng đường chứ? Không sao, cô ta tự tin sẽ giải quyết được một cách ổn thỏa.

Lê Thanh Tuyết kia làm sao sánh được với vị trí của Thái Hy Tịnh trong lòng Từ Thiếu Bạch được!
Càng nghĩ, cô ta càng đắc ý!
"Cô Thái, rất xin lỗi cô, chuyện ly hôn tôi chẳng thể quyết định được!" Lê Thanh Tuyết bình tĩnh đáp lời: "Cô hãy đi tìm Từ Thiếu Bạch ấy, nếu chồng tôi chấp nhận, chắc chắn tôi sẽ thỏa hiệp ký đơn ly hôn."
Lê Thanh Tuyết thật sự rất mệt mỏi trong những ngày tháng vừa qua rồi, cô cực kỳ muốn giải thoát nhưng lại không nỡ rời đi, bởi tình yêu mà người con gái dành cho Từ Thiếu Bạch đã lớn hơn cả sinh mạng mình rồi.

Cho nên, thời điểm hiện tại, Lê Thanh Tuyết vô cùng mông lung, chưa biết nên đưa ra quyết định như thế nào cho đúng cả.

Nghe vậy, sắc mặt Thái Hy Tịnh ngay lập tức thay đổi, nụ cười nhanh chóng vụt tắt.

Người phụ nữ lạnh giọng: "Cô kêu tôi đi hỏi chuyện Từ Thiếu Bạch à? Lê Thanh Tuyết, đừng nói là cô không muốn ly hôn với anh ấy đấy nhé! Đừng mặt dày nữa, dù sao Thiếu Bạch cũng đâu yêu thương gì cô, cô cứ tiếp tục cố chấp làm gì cho khổ người ra?"
"Thật sự là…"
Lê Thanh Tuyết cố gắng giải thích, tuy nhiên Thái Hy Tịnh lập tức ngắt lời, không cho cô có cơ hội mở miệng: "Đừng già mồm nữa.

Lê Thanh Tuyết, cô chẳng qua cũng chỉ là thế thân cho tôi mà Từ Thiếu Bạch mang về thôi, đắc ý gì chứ? Chim sẻ mà đòi với tới phượng hoàng à, xin lỗi, cô làm gì có cửa.

Nhanh chóng ly hôn đi, Lê Thanh Tuyết, nếu cô còn lì lợm như vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác.

Chỉ cần tôi muốn, cô sẽ không thể ngóc đầu dậy khỏi cái danh sao nữ tuyến mười tám đó đâu." Thanh âm truyền tới rõ ràng là đe dọa.

Cô ta thân là ảnh hậu nổi tiếng bậc nhất cả nước, Lê Thanh Tuyết làm sao đủ trình với tới chứ?
Thái Hy Tịnh vô cùng đắc ý, cô ta nhìn chằm chằm Lê Thanh Tuyết, hận chỉ muốn xông lên giế t chết đối phương.

Những lời nói đanh thép như một cú tát thẳng vào mặt Lê Thanh Tuyết vậy.

Thái Hy Tịnh nói hoàn toàn chả sai chút nào cả.

Xét về địa vị, cô có với cỡ nào cũng không bằng được cô ta.

Ở trong lòng Từ Thiếu Bạch, Thái Hy Tịnh chính là người anh yêu, còn Lê Thanh Tuyết chỉ mang cái danh thế thân.

Cô hoàn toàn thua người phụ nữ kia một cách triệt để.

Thế nhưng, Lê Thanh Tuyết thừa nhận rằng, mình không muốn buông bỏ Từ Thiếu Bạch dễ dàng như vậy.

Lúc này, cô vẫn còn được pháp luật bảo hộ cơ mà.

Lê Thanh Tuyết quá yêu Từ Thiếu Bạch, nên cô còn muốn nỗ lực thêm chút nữa.

Huống chi, anh vẫn chưa từng nói muốn ly hôn với cô.


Không khí trong phòng trở nên nồng nặc sát khí, sắc vàng bao quanh len lỏi những tia nắng nhưng chẳng thể nào xua tan đi cái lạnh giá trong người Lê Thanh Tuyết.

Thái Hy Tịnh vốn chả hề đơn giản như người ta nghĩ, hôm nay, Lê Thanh Tuyết đã được chứng kiến bộ mặt thật của cô ta.

Tuy nhiên, cô chả thể nào chống lại được.

"Cô nghe rõ lời tôi nói rồi chứ?" Thái Hy Tịnh cười nhạt, khinh bỉ nhếch môi: "Tôi chân thành khuyên cô một câu, ngoan ngoãn trả cho tôi vị trí Từ thiếu phu nhân đi.

Nó vốn dĩ thuộc về tôi, dù cô ngang ngược cỡ nào cũng chẳng thể làm gì đâu.

Thứ không thuộc về mình đừng ôm khư khư nữa, phản tác dụng đấy."
Dứt lời, cô ta đứng dậy, cầm túi rời đi, bỏ mặc Lê Thanh Tuyết ngồi đấy, khuôn mặt nhợt nhạt, bơ phờ.

Cô nàng mím chặt môi, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm.

Lê Thanh Tuyết chả biết sao mình về được đến nhà nữa.

Nghỉ ngơi được vài tiếng, cô đã bị đánh thức bởi Từ Thiếu Bạch trở về nhà.

Còn chưa kịp làm gì, người đàn ông đã xông đến chất vấn Lê Thanh Tuyết: "Rõ ràng tôi đã từng cảnh cáo em đừng đi tìm Thái Hy Tịnh rồi à? Em không coi lời tôi nói ra gì sao? Lê Thanh Tuyết, gan em lớn phết nhỉ?".