Vũ Thiên Hoàng nghe vậy mỉm cười, tên này chỉ ngồi đó đếm chiêu thôi sao? Rất tốt, thử nãy giờ hắn cũng đã biết thực lực của người phụ nữ này, chiêu cuối cùng cô ta sẽ không tránh được.

Hai người đứng cách nhau đúng ba bước chân, Đỗ Lan Hương có chút thở hồng hộc, người đàn ông này cứ như hổ đói vồ vập lấy cô làm cô tránh đông tránh tây cũng có chút vất vả.

Không biết chiêu cuối cùng này anh ta sẽ ra chiêu thức gì Đỗ Lan Hương chỉ có thể nâng cao tinh thần cảnh giác.

Đúng lúc này, con dao chợt vụt về phía cô với tốc độ xé gió, hướng đi thẳng về phía tim của cô.

Đỗ Lan Hương theo phản xạ nghiêng qua phải tránh né thế nhưng phút chốc cô lại cảm nhận có một cơn gió vụt qua, một con dao khác cũng xé tốc độ mà tới, hai con dao không chênh lệch nhau bao nhiêu, cô tránh được một không tránh được hai.

Hai con dao ép sát hai bên Đỗ Lan Hương, phía sau lại là bức tường cô không thể uốn người ra sau tránh né.

Hai người đàn ông ngưng mắt nhìn cô, Tống Thần Vũ vô thức nhíu mi tâm, Vũ Thiên Hoàng lại nở nụ cười đắc thắng, tình cảnh lúc này của Đỗ Lan Hương nếu tránh thế nào cũng sẽ bị dao xuyên qua bả vai.


Vũ Thiên Hoàng ra chiêu cũng thật ác, Đỗ Lan Hương cảm thấy cái chết đang cận kề, cô nín thở đứng im tại chỗ, hai mắt bỗng nhiên nhắm chặt lại.

Thôi được rồi, liều một phen vậy.

Tai cô chú ý lắng nghe con dao bên trái vừa cắm phập vào tường cô xoay người về phía bên trái, con dao bên phải cũng vừa lúc đi tới lướt sát tóc mai cô.

Da đầu của Đỗ Lan Hương tê dại, giữa ranh giới giữa cái chết và sự sống, da cô tiếp xúc thân mật với mặt dao.

“Phập.” Sau khi lướt sát da một đường con dao xuyên qua từng sợi tóc thành công cắm vào bức tường phía sau, vài sợi tóc rơi vãi trên mặt đất.

Đỗ Lan Hương thoát một mạng thở phào một hơi, bên kia Tống Thần Vũ khóe miệng giương lên một nụ cười, không ai biết nụ cười này là thế nào.

Vũ Thiên Hoàng cứ ngỡ Đỗ Lan Hương sẽ trúng dao của mình, lại không ngờ cô lại tránh thoát, lòng hắn bỗng nhiên trầm xuống, lại nghe giọng nói của Tống Thần Vũ vang lên bên tai mình: “Đủ mười chiêu.”
“Tốt lắm, coi như cô ta có bản lĩnh nhưng chỉ lần này thôi, lần sau nếu còn đụng vào người của tôi khẳng định không nhẹ nhàng thế này đâu.” Vũ Thiên Hoàng nói xong liền rời đi, cũng không dây dưa thêm nữa.

Tống Thần Vũ đứng dậy đi về phía Đỗ Lan Hương, không lạnh không nhạt nói: “Aikido, Wushu, còn có quyền anh, biết cũng không ít nhỉ?”
Đỗ Lan Hương có chút lạnh gáy, người đàn ông này tiếp tục nghi ngờ cô sao? Đúng thật là tránh ngày nắng không thể tránh ngày mưa, kiếp trước cô có hai người thầy, một người dạy Aikido, một người dạy Wushu nhưng cô có thiên phú về Aikido hơn nên Wushu chỉ học cơ bản, còn về quyền anh, đây là sở thích của cô, lâu lâu sẽ vào câu lạc bộ quyền anh của ông anh họ đấm đá một chút, lâu dần cũng thành quen.

Đối diện với ánh mắt tìm tòi của anh Đỗ Lan Hương liền chuyển đề tài: “Cái đó, tôi đói rồi, đi ăn chút gì đây.”
Rất nhanh Đỗ Lan Hương lách người đi về phía phòng bếp, có chút sợ Tống Thần Vũ sẽ bắt mình lại nhưng thật may anh ta không có chút động tĩnh gì.

“Quản gia.” Tống Thần Vũ gọi một tiếng.

Chu Thượng nãy giờ đứng ngoài cửa chính, nghe thấy tiếng gọi lập tức đi vào, lễ phép hỏi: “Thiếu gia có gì phân phó?”
“Thả chút tự do cho Trịnh Lan Hương, nếu cô ta có ra ngoài cho người theo sát.” Tống Thần Vũ nói.


“Vâng, thiếu gia.” Chu Thượng có chút kinh ngạc, thiếu gia thế này là muốn buông tha cho Trịnh Lan Hương rồi sao?
Không thể không nói, người phụ này thay đổi thất sự lợi hại, chưa đầy một tháng đã khiến thiếu gia nới lỏng với mình, lại còn phá lệ bỏ công ty về đây.

Lúc nãy khi Vũ Thiên Hoàng đến chính ông ta là người đã báo cho Tống Thần Vũ, cứ nghĩ anh sẽ không quan tâm, nào ngờ chưa đầy mười lăm phút người đã có mặt ở biệt thự, xem ra ông ta cần phải cẩn trọng với Trịnh Lan Hương rồi.

Lại nói sự việc tối hôm qua đã đưa lên khắp mặt báo, từ báo mạng cho đến báo giấy đều giăng đầy cái tên Trịnh Lan Hương, theo đó là chuyện xấu của cô.

Cộng đồng mạng ùa vào nói xấu Trịnh Lan Hương, thậm chí còn chửi đến cả nhà cô, chưa đầy một phút đã có mấy trăm ngàn comment của dân mạng, đa số đều là những lời cay độc, kêu cô bỉ ổi, độc ác.1
Nhà họ Trịnh.

Vợ cả của Trịnh Văn Nhân là bà Tuyền đọc được bài báo về Trịnh Lan Hương đồng thời nghe con gái mình nói qua về vụ việc tối qua trong lòng vô cùng hả dạ, lại nhìn bà Bích mỉa mai: “Đúng là mẹ nào con nấy, mẹ không ra gì đẻ con ra cũng chẳng ra giống ôn gì, tưởng đâu câu được rùa vàng hóa ra cũng chỉ là bày mưu tính kế người ta, bây giờ người ta vạch cả mặt mũi ra, sao hả, đẹp mặt chưa?”
Ba Bích ngồi một bên mím môi không nói lời nào, bà không dám lên tiếng, cũng không biết phản bác, làm vợ bé nhà họ Trịnh bà hầu như không có tiếng nói, nếu không phải Trịnh Văn Nhân có chút che chở bà đã bị vợ cả đay nghiến, giẫm nát dưới chân từ lâu rồi.

Hôm nay con gái Trịnh Lan Hương của bà lại có những tin đồn thất thiệt, bà càng không có mặt mũi để nhìn ai.

Làm vợ bé không phải chuyện bà mong muốn nhưng bà còn cách nào? Con gái bà cũng vì thân phận này của bà mà từ nhỏ đến lớn luôn bị người ta bắt nạt, ức hiếp, khó khăn lắm mới có hôn ước với nhà họ Vũ thì bị người ta hủy hôn, bà biết con gái uất ức mới làm ra vài chuyện xấu xa, sau đó không biết thế nào lên lại có thể trở thành thiếu phu nhân nhà họ Tống.


Từ ngày đó cuộc sống của bà tuy vẫn bị vợ cả bắt chẹt nhưng chung quy cũng khá hơn một chút, nào ngờ lại xảy ra cơ sự này, hóa ra con bà là lừa người ta làm lớn, bà nào biết chuyện này, chỉ biết mừng cho con thôi.

“Thế nào, muối mặt rồi phải không? Lúc trước không dạy con cho tốt vào để nó mất nết như vậy, mà cái nết này cũng từ cô mà ra đấy, thích trèo cao à? Bây giờ ngã xuống có cảm giác gì, đau không?” Bà Tuyền thấy bà Bích không đáp lời lại làm tới, bà ta hận người vợ bé này của chồng đến tận xương tủy, cho nên hễ có cơ hội dày vò người bà ta sẽ không bỏ qua.

“Phu nhân, bà có thể nói tôi nhưng xin đừng đụng đến con bé, báo chí viết như vậy nhưng sự tình cũng chưa hẳn như vậy.” Bà Bích vì con mình nói mấy câu.

“Ái chà, đến giờ phút này rồi còn bênh con cơ đấy, cô bênh thì cứ bênh tôi có miệng thì tôi nói, cô làm gì được tôi? Hơn nữa làm sao cô biết báo chí không nói đúng sự thật, tối qua Phượng Hằng có mặt ở đó, con bé chứng kiến mọi chuyện, con gái cô đã thừa nhận mọi việc xấu của mình, cô còn không biết xấu hổ bao che con gái mình sao?” Bà Tuyền tiếp tục làm tới.

Bà Bích không nói nữa, bà biết bọn họ có cơ sở để nói Lan Hương, bà đây không có cái gì cả.

Đột nhiên bà Bích đứng dậy muốn đi vào bên trong, bà Tuyền thấy vậy cau mày: “Cô tính đi đâu? Tôi còn chưa nói xong đâu, mau quỳ xuống cho tôi.”
“Sao tôi phải quỳ?” Bà Bích ngớ người..