Mấy tháng sau Đỗ Lan Hương sinh ra một cặp song sinh vô cùng đáng yêu, bé trai là anh, bé gái là em.

Thời kỳ ban đầu hai vợ chồng một phen cực khổ với hai bé, nhất là bé trai, ban đêm rất hay khóc nhè, Đỗ Lan Hương dỗ thế nào cũng không nín thế mà đưa đến tay Tống Thần Vũ nó lại ngoan ngoãn một cách thần kỳ làm Đỗ Lan Hương có chút ghen tị.

“Thần Vũ, thằng bé ghét em phải không?” Cô có chút ủy khuất hỏi.

“Nó dám sao? Nếu nó dám ghét em anh sẽ quẳng nó ra ngoài đường.” Tống Thần Vũ có chút lạnh lùng nói.1
Mặc dù biết anh không thật sự làm vậy nhưng cô vẫn dở khóc dở cười: “Anh đó, ai lại nói con như thế hả? Nó nghe thấy đó.”
“Nó nghe thấy thì tốt.” Tống Thần Vũ lại chọc chọc má nó tỏ ra nghiêm khắc nói: “Thằng oắt con, nếu con dám khóc quấy với vợ ba nữa ba quẳng con đi thật đấy, biết điều một chút đi.”
“Thần Vũ, anh thật là…” Đỗ Lan Hương đỡ trán không biết phải nói gì với anh, so với con trai anh lại hiền hòa với con gái hơn, còn vô cùng nâng niu là đằng khác, mỗi khi ẵm con gái anh phải ẵm đến khi nó ngủ mới buông, có bận công việc cũng để nó trong lòng, một tay bế một tay phê duyệt tài liệu.

Chẳng trách người ta nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba, hầy, cô lại ghen tị với con gái rồi.

Lại nói con gái cô vô cùng ngoan, ít khi quấy rối, chỉ có những lúc bệnh sốt bé mới khóc một chút, về điểm này thì thật là giống cô, cô nghe mẹ nói hồi nhỏ cô cũng rất ngoan.

Con trai thì chắc là giống anh rồi, he he, không ngờ hồi nhỏ anh lại quấy như vậy.

À mà có khi nào lớn lên sẽ có một bộ dạng lạnh lùng, lầm lì như anh không nhỉ?
Không được, cô phải khiến thằng bé trở thành một chàng trai ấm áp và giàu tình cảm, tránh như ba nó, dọa nạt con gái.

Đỗ Lan Hương đang nghĩ sau này phải nuôi dạy con cái thế nào thì đã từ từ chìm vào giấc ngủ.


……………………………….

Thời gian thấm thoát trôi qua Thần Phong và Bảo Ngọc cũng được năm tuổi, hai đứa nhỏ càng lớn càng thông minh, xinh đẹp.

Thần Phong lém lỉnh, hoạt bát, Bảo Ngọc lại có chút trầm tính, ít nói.

Đối với hai đứa bé Đỗ Lan Hương bỏ rất nhiều tâm sức và yêu thương để nuôi dạy chúng thế nhưng không hiểu sao chỉ có con trai là nói nhiều và chan chứa tình cảm còn con gái không bộc lộ chút cảm xúc nào, thỉnh thoảng chỉ cười một chút, nói đúng hơn không khác nào phiên bản nhỏ của cha nó.

Ôi! Cô cứ tưởng con gái giống cô hóa ra càng ngày càng giống với chồng, làm cô giáo dục sai hướng mất rồi.

Đỗ Lan Hương vì điều này mà bi ai không thôi.

Trong thư phòng, ba cha còn đối diện với nhau, à không, chỉ có cha và con trai đối diện với nhau, con gái thì uể oải nằm trọn trong vòng tay yêu thương che chở của cha.

“Con còn dính lấy mẹ nữa ba sẽ quăng con ra đường thật đấy, biết không?” Tống Thần Vũ vô cùng nghiêm khắc.

Thần Phong nghe vậy mím chặt đôi môi nhỏ nhắn của mình, hai mắt cũng bắt đầu rưng rưng, sau đó không nhịn được mở tung cửa thư phòng chạy một mạch xuống dưới.

“Hu hu hu, mẹ ơi, mẹ ơi…”
Đỗ Lan Hương đang nấu ăn nghe thấy giọng con trai liền dừng tay quay đầu lại nhìn.

Thấy đứa bé vừa khóc vừa chạy về phía mình, cô kinh ngạc hỏi: “Con làm sao thế này, sao lại khóc chứ?”
Thằng bé ôm lấy cô bắt đầu tố cáo: “Hu hu hu, mẹ ơi, ba xấu lắm, ba muốn quẳng con ra ngoài đường kìa.”
“Sao cơ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hiển nhiên cô không hiểu mô tê gì hết.

Không để thằng bé tố cáo xong giọng nói lạnh lùng của Tống Thần Vũ vang lên: “Thần Phong, con bao nhiêu tuổi rồi hả, khóc lóc cái gì? Con trai không được không, ba nói không hiểu sao?”
“Oa oa oa, ba mắng con, ba không thương con, con ghét ba, con chỉ muốn mẹ thôi.” Thằng bé dính chặt lấy cô không buông.

Đỗ Lan Hương lại một phen dỗ dành con trai: “Ngoan, ngoan, mẹ thương, mẹ thương.”
Cô lại nhìn người đàn ông đang ôm con gái nói: “Anh thật là, nhẹ nhàng với con trai một chút không được sao? Lại có chuyện gì thế?”
“Hừ.” Tống Thần Vũ hừ nhẹ không muốn giải thích.

Cô lại phải trông chờ vào đứa con gái của mình, Bảo Ngọc thấy mẹ nhìn lại nhàn nhạt nói: “Anh hai giành giải nhất cuộc thi cờ tướng ba hứa sẽ cho anh ấy một phần thường, anh ấy nói muốn ngủ với mẹ một tuần liền bị cha mắng mấy câu.”
“Chuyện chỉ có vậy thôi sao?” Đỗ Lan Hương thở nhẹ một hơi, hai cha con nhà này không lúc nào là không có chuyện mà, lại nói mỗi lần có chuyện đều xoay quanh việc gần gũi cô.

“Được rồi, vậy tối nay bé Phong ngủ với mẹ nhé.” Đỗ Lan Hương xoa dịu đứa nhỏ trước.


Thế nhưng ngay sau đó liền bị phản đối: “Không được.”
Đỗ Lan Hương nhìn Tống Thần Vũ nhướn mày: “Có gì mà không được, đây là phần thưởng anh hứa cho con mà anh phải giữ lời chứ?”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, tối nay anh ngủ với con gái đi.” Đỗ Lan Hương ra tối hậu thư.

Người lớn lại tỏ ra ủy khuất: “Lan Hương, em không cần anh nữa sao?”
“Ai bảo anh dọa con trai làm gì, đây là hình phạt đó.” Đỗ Lan Hương không nói nhiều nữa mà ôm con trai rời đi.

Tống Thần Vũ nhìn bóng dáng hai người buồn sầu không thôi, Bảo Ngọc lại vỗ vỗ má anh nói: “Ba à, bớt bi thương.”
Cô bé an ủi lại dùng bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc thật khiến người ta muốn bi ai thêm nhưng Tống Thần Vũ lại vô cùng cảm động nói: “Con gái của ba, con thật đáng yêu.”
Bảo Ngọc nhún vai không nói lời nào, cảm xúc có chút phiền muộn.

Ban đêm phòng ngủ của hai vợ chồng đã tắt đèn, Đỗ Lan Hương ru con trai ngủ xong cũng mơ màng đi vào giấc ngủ.

Bên ngoài hai cha con nào đó thì thập thập thò thò, à không, chỉ có người đàn ông thập thò còn cô bé nhỏ chỉ đứng một chỗ ngáp lên ngáp xuống liên tục.

“Ba à, muốn vào thì vào đi.” Cô bé dường như chịu không nổi nữa thúc giục ba mình, bé vốn dĩ đang ngủ ngon không ngờ lại bị người cha này bế đến đây, thật là bi ai.

“Mẹ con đang giận ba, ba phải dò xét một chút.” Tống Thần Vũ nhỏ giọng nói.

Cô bé lại chẳng màng đến ba mình tự động mở tung cánh cửa đi vào.

“Này, con…” Tống Thần Vũ sửng sốt, lại thông qua ánh đèn nhìn hai người trên giường, thấy bọn họ không có dấu hiệu tỉnh lại mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô con gái đi đến nửa đường quay đầu lại nhìn cha mình: “Ba còn không vào sao?”

Nhiều khi bé cảm thấy người cha này của mình thật ngốc quá đi, cửa phòng có khóa đâu.

Đến nước này rồi Tống Thần Vũ còn lựa chọn khác sao? Anh rón rén đi vào lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô bé thấy vậy liền leo lên giường trước nằm bên cạnh anh trai mình, Tống Thần Vũ lại hớn hở nằm xuống cạnh vợ, động tác nhẹ nhàng cẩn thận như sợ cô sẽ tỉnh giấc.

Nhưng không ngờ khi anh vừa nằm xuống một cái ôm lại nhào tới.

Tống Thần Vũ kinh ngạc một chút lại cẩn trọng hỏi: “Em, em chưa ngủ sao?”
“Hừm.” Đỗ Lan Hương nhúc nhích một chút tìm nơi thoải mái trên người anh tựa vào, hiển nhiên không trả lời lại.

Tống Thần Vũ thấy cô yên tĩnh trở lại mới thả lỏng người, sau đó thoải mái mà ôm lấy cô, anh làm sao ngủ được khi không có cô chứ.

Đỗ Lan Hương hơi cong môi một chút, trong lòng thầm nói.

ngốc mà, không có anh cô cũng không ngủ ngon được, biết anh nửa đêm sẽ tìm đến nên cô cũng để cửa phòng hờ nhưng không ngờ người đàn ông này lại có vẻ thận trọng như vậy, may còn có con gái, không thôi chả biết cả đêm anh có dám lên giường hay không.

Đêm hôm đó bốn người nằm trên một chiếc giường đều mơ những giấc mơ hạnh phúc.

Hoàn ngoại truyện..