Không biết chạy bao lâu lúc hết sức rồi cô mới biết phía trước không còn đường đi nhưng lại phát hiện một điều bất ngờ, xung quanh cô có hơn mười cái cái chuồng lớn nhỏ, trong chuồng có hổ, có báo, có lang có rắn.

Vậy thì quá tốt rồi.

Khóe môi của Đỗ Lan Hương khẽ nhếch lên đám người kia cũng vừa lúc chạy tới.

“Thiếu phu nhân cô còn chạy đi đâu?”
Vì sự xuất hiện của nhiều người mà đám động vật đang ngủ say trong chuồng bị đả động lần lượt thức dậy.

“Graoo…”
“Gruu…”
Tiếng gầm rú của hổ báo kêu lên ầm ĩ, chấn động cả trời đất khiến ai nấy đều rùng mình, chỉ có Đỗ Lan Hương là mỉm cười đầy tự tin.

“Bây giờ các người chạy còn kịp đấy.” Cô nói ra một câu khiến đám vệ sĩ không ai hiểu gì.

Có người nói: “Chạy cái gì, thiếu phu nhân, ngày chết của cô đến rồi, đừng có nói bậy bạ nữa, mau cầu nguyện cho mình lên thiên đàng đi.”
“Ừm, tôi sẽ cầu nguyện cho các người.” Dứt lời cô giơ súng lên bắn và ổ khóa của từng cái chuồng.

Đám vệ sĩ nhìn vậy kinh sợ, không biết vị thiếu phu nhân này phát điên cái gì?
“Cô, cô, cô đang làm cái gì?” Một người lên tiếng hỏi.


Chu Thượng ở trước màn hình cũng nghi hoặc hành động này của cô, người phụ nữ này lẽ nào muốn thả đám thú này ra? Thế nhưng như vậy có khác nào cũng tự mình hại mình?
“Tôi muốn xem người với thú đấu nhau sẽ là bộ dạng gì ấy mà, các người cứ từ từ mà chơi nhé.” Đỗ Lan Hương dứt lời lại ôm con sói lùi ba bước nép qua một bên.

Lúc này đám hổ lang lần lượt bước ra, nhìn đám người trước mắt bọn chúng đều ngoác mồm gào rú.

Trong phút chốc tiếng hồ gầm sói hú chưa bao giờ gần như thế, bước chân của bọn chúng đầy uy lực, từng bước tiến về phía đám người như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Đỗ Lan Hương nhân cơ hội này vượt qua chiếc chuồng bên kia rời đi, trong lúc bọn họ tập trung nhìn đám thú cô đã quan sát xung quanh, tuy nói nơi đây là đường cụt nhưng quan sát kỹ sẽ thấy sau chuồng báo có một lối đi nhỏ, không biết sẽ dẫn đi đâu Đỗ Lan Hương liều một phen mang con sói men theo hướng đó mà đi.

Chính vì thế chỉ còn lại đám vệ sĩ đối mặt với đám thú dữ.

“Anh, anh Hùng, chúng ta phải làm sao?” Mấy tên cầm súng tay run rẩy, miệng lắp bắp hỏi, bọn họ không dám tiến cũng không dám lùi.

“Bắn, bắn chúng nó đi.” Tên Hùng lên tiếng cũng cầm đầu sả súng, một phát bắn cả sáu viên không cần biết trúng hay không.

Mấy người còn lại thấy thế cũng bắt chước bắn theo.

Dần đà tiếng súng nổ ing ỏi, theo đó tiếng hổ báo cũng điên cuồng gầm rú thể hiện sự tức giận.

Bọn chúng bị đạn bắn trúng, máu chảy ròng ròng càng làm tăng thêm thú tính của bọn nó, hiện tại trước mắt bọn nó là những con mồi béo bở.

Đã có con không nhịn được nhảy bổ về phía trước.

“Aaa, cứu, cứu mạng.” Con bạch hổ khởi xướng trước ngoạm lấy một tên vệ sĩ đứng trước mặt nó.

Tên thị vệ đau điếng hét toáng lên kèm theo đó là tiếng sợ hãi của những người xung quanh.

Lúc này bọn họ vừa bắn súng vừa chạy tán loạn thoát thân, ai mà có ngờ rằng sẽ phải đối diện với đám thú dữ này chứ.

Con người có dũng cảm đến đâu thì trước cái chết cũng sẽ sợ hãi.

Đám thú tuyệt nhiên không buông tha cho con mồi béo bở của mình, trong thoáng chốc đã có người bị xé làm đôi cũng có người bị thương đầy mình, vài tên nhanh trí thì chạy thoát nhưng cũng không địch nổi với loài bốn chân.

Chu Thượng nhìn tình cảnh trong màn hình mặt mày tím tái, cơ thể cũng run lên bần bật, ông nhìn khắp ngóc ngách lại không thấy bóng dáng Đỗ Lan Hương và con sói đâu.


“Sao có thể như thế, bọn chúng đâu, bọn chúng đâu rồi, hả?” Chu Thượng gằn từng chữ, tay lại đập bàn phím máy tính.

Ông ta không quan tâm đám thị vệ bị sói hổ tấn công chỉ quan tâm Đỗ Lan Hương đang ở chỗ nào, đêm nay bằng mọi giá ông ta phải diệt trừ được hai người này, nếu không đời ông ta coi như xong.

Hai tên thị vệ đứng hai bên cũng đã sợ đến té đái, bọn họ cảm thấy may mắn khi mình không phải ra chiến đấu như những người kia.

“Quản gia, phải, phải làm sao đây, anh em của chúng ta gục, gục hết rồi.” Nói chính xác có vài tên khéo khi đã về chầu trời rồi nhưng bọn họ không dám nói trực tiếp, bởi vì nó quá kinh khủng so với những gì họ nghĩ.

“Trong biệt thự còn ai không?” Chu Thượng trên trán đã nổi đầy gân xanh.

“Cái đó hình như còn vài người canh kho bên kia, quản gia, gọi họ tới sao?” Tên vệ sĩ bên phải nuốt nước miếng hỏi, hắn không dám tự đề cử mình, bây giờ ra ngoài đều là thú dữ, nguy hiểm trùng trùng ai mà dám ra.

“Còn bao nhiêu người nữa gọi hết cho tôi, phải tìm cho ra Trịnh Lan Hương.” Chu Thượng lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng.” Tên vệ sĩ có chút sợ hãi Đỗ Lan Hương, chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé thôi lại khiến cả biệt thự náo loạn như vậy, đúng là không phải người phụ nữ tầm thường.

Hai tên vệ sĩ rời đi Chu Thượng định gọi điện báo cho Trương Hải Nam nhưng gọi mấy cuộc bên kia không có người nhấc máy, ông ta có vẻ sốt ruột, mục đích ông ta gọi cuộc điện thoại này là thông báo tình hình của Tống Thần Vũ đồng thời cũng muốn gọi cứu binh tới.

Có điều trời không giúp ông ta, có gọi thế nào máy chỉ truyền đến mấy tiếng tút tút, ông ta chuyển hướng gọi cho người thân cận bên cạnh Trương Hải Nam nhưng cũng không được phản hồi.

Chu Thượng vừa nôn nóng vừa tức giận muốn đập cả điện thoại nhưng phải kìm nén.

Ở câu lạc bộ vui chơi nào đó trong trung tâm thành phố Trương Hải Nam được phục vụ vô cùng nhiệt tình bởi hai cô nàng chân dài, mông cong.


Hắn chẳng làm gì cả chỉ nằm ngửa một chỗ để hai cô phục vụ, người trên người dưới, xoa nắn sờ soạng, hắn chỉ thỉnh thoảng rên rỉ trong vui sướng, tay chốc chốc chơi đùa đồi núi nhấp nhô trước mặt mình.

Hai cô gái uốn éo thân mình như con rắn quấn quanh thân cây, độ mềm dẻo đúng là khiến người ta trầm trồ.

“Ừm, Nam thiếu, em phục vụ như vậy anh có hài lòng không?” Cô gái bên dưới vừa trêu đùa vật trong tay vừa nũng nịu hỏi.

“Làm không tồi, tiếp tục, lát nữa tôi thưởng cho em.”
Trương Hải Nam thở một hơi, lại lấy ngón cái vuốt nhẹ môi cô ta nói: “Dùng cái miệng này đi.”
“Được, Nam thiếu, anh muốn sao em chiều vậy.” “Cô gái không chút từ chối, đôi môi hồng quyến rũ ngậm lấy vật trong tay.

Cô gái phía trên không chịu thua nói: “Nam thiếu, còn em thì sao?”
Trương Hải Nam nhìn cô gái nhỏ chỉ tầm 18, 20 cười khẽ một tiếng nói: “Cởi quần ra, tôi sẽ cho em biết thế nào là sung sướng.”
Cô gái cũng không do dự cởi chiếc quần lót còn sót lại trên người ra, nơi tư mật của cô phản chiếu vào mắt Trương Hải Nam, hắn khẽ nhếch môi lại lấy tay trêu đùa.

Căn phòng bên này rộn vang tiếng rên rỉ hầm hự, bên kia hai người đàn ông trung niên cũng không ngoại lệ, được năm cô chăm sóc đến nơi đến chốn, vô cùng hưởng thụ.

Hôm nay vì đánh bại được Tống Thần Vũ một ván nên Trương Hải Nam cho đàn em cùng đối tác làm ăn của mình đến câu lạc bộ hưởng hoan, bọn họ muốn thế nào hắn đều đồng ý, cho nên năm căn phòng lầu tám tràn ngập mùi hoan ái ướt át.

Chính vì chìm đắm trong bể tình ái này Trương Hải Nam không hề nghe thấy chuông điện thoại vang lên, ngay cả bọn đàn em cũng mặc kệ không màng tới..