Mẫn Nhi, em thế mà lại lén lút sau lưng tôi.

Đến con cũng có rồi.
Tống Kiều còn chưa kịp nói gì, Lăng Thiên đã chụp nồi lên đầu cô.

Anh ta sát khí đằng đằng, hận không thể hét lên cho mọi người cùng nghe thấy.
Kỷ Đình Dạ như một kẻ ngoài cuộc đứng xem, hoàn toàn không có ý định thanh minh với Lăng Thiên.

Tống Kiều thở dài, đúng là phong thái của đại boss thích làm hơn là nói.
Cô thả Kỷ Duệ xuống đất, cậu nhóc liền rất tự nhiên ôm lấy chân cô.

Tống Kiều khoanh tay, ngữ khí không mấy ôn hòa:
- Lăng thiếu, có phải anh hơi võ đoán không? Chưa gì đã chụp cho tôi tội danh lớn như vậy.

Còn nữa, nếu bàn về lén lút sau lưng thì có ai qua được anh nữa.
- Em có ý gì? Nếu hai người không có quan hệ, vì sao sáng sớm đã ra ngoài cùng nhau?
Tống Kiều nhướng mày, dửng dưng đáp:
- Tôi vì sao phải giải thích với anh? Lúc anh ngủ với em gái tôi, anh có giải thích với tôi không?
Lăng Thiên sững sờ, có chút ngoài ý muốn nhìn Tống Kiều.

Sự hung hăng ban nãy của anh ta đã mất sạch, thay vào đó là nỗi kinh ngạc khó tin:
- Mẫn Nhi, em...!sao em...
Tống Kiều không để anh ta nói hết câu đã cười khinh bỉ:
- Anh muốn hỏi vì sao tôi biết à? Tôi rất lấy làm kinh ngạc đấy.

Rõ ràng cái gì cũng không nhớ, lại nhớ kỹ hình ảnh tối đó của hai người trong khách sạn.
Lăng Thiên thay đổi thái độ, lúng túng giải thích:
- Mẫn Nhi, không phải như em nghĩ đâu.

Anh chỉ là...

- Anh chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới phản bội, hay là Hạ Y Thuần cầm dao ép buộc anh? Lăng Thiên, tôi mất trí chứ không phải thiểu năng để anh đem mấy lí do hết sức kiên cưỡng đó ra mà lừa gạt.

Mấy ngày nay anh diễn đủ rồi, ngay đến tôi cũng nhìn không nổi nữa.

Còn về mối hợp tác giữa hai nhà hay tình hình tài chính của Hạ Thị, tôi sẽ tự mình giải quyết.

Không cần Lăng Gia bận tâm.

Bây giờ thì biến đi.
Trước sự lạnh nhạt kiên quyết của Tống Kiều, Lăng Thiên lần đầu cảm thấy nguy cơ.

Hắn bất chấp hình tượng hào hoa phong nhã ngày thường, túm lấy tay cô nói bằng giọng điệu van nài:
- Mẫn Nhi, là anh sai.

Em đánh anh mắng anh đều được, chỉ cần em đừng chia tay.

Chúng ta ở bên nhau nhiều năm, sớm đã thành một phần không thể thiếu của đối phương rồi.
Ánh mắt Tống Kiều lạnh lẽo, lời nói ra không mang theo một chút tình cảm dao động nào:
- Người cùng anh nhiều năm ở bên nhau đã chết trong vụ tai nạn đêm ấy rồi.

Lăng Thiên, anh vốn không có cơ hội quay đầu nữa.
Kỷ Đình Dạ nãy giờ im lặng, lúc này mới chậm rãi bước đến:
- Lăng thiếu gia, anh đã làm tốn không ít thời gian của chúng tôi rồi.

Anh đến từ đâu thì cút về đó đi.
Lăng Thiên phẫn nộ nhìn nét mặt không chút độ ấm của Kỷ Đình Dạ.

nghiến răng gằn giọng:
- Anh là cái thá gì? Lại muốn chen chân vào mối quan hệ của chúng tôi.
- Tôi là cái thá gì, rất nhanh anh sẽ biết thôi.


Còn bây giờ, buông tay...
Hai câu cuối Kỷ Đình Dạ gần như là ra lệnh, từ người hắn toát lên sự lạnh lẽo vô tình.

Trong khoảnh khắc, Lăng Thiên dường như ảo giác rằng chỉ một giây nữa thôi thì Kỷ Đình Dạ sẽ bẻ gãy tay anh ta.

Anh ta không chút do dự lập tức buông ra.

Tống Kiều bĩu môi, trong lòng thầm kinh bỉ.

Nhát gan như vậy cũng muốn đến bắt gian, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Tống Kiều bế Kỷ Duệ vẫn đang hóng chuyện lên, sau đó dứt khoát bước vào thang máy.

Kỷ Đình Dạ cũng đi theo sau cô, cả ba rời đi trước sự phẫn nộ rối rắm của Lăng Thiên.

Trên đường, bầu không khí trong xe rất trầm lặng.

Tống Kiều chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu tính toán đến việc đáp lễ Hạ Y Thuần.

Còn có hôn sự với Lăng Thiên cũng nên giải quyết ổn thỏa.
Một bàn tay bé nhỏ vươn đến, Tống Kiều theo phản xạ định gạt đi.

Nhưng cô kịp định thần, cánh tay vừa nhấc lên đã nhanh chóng hạ xuống.

Kỷ Duệ không hề nhận ra suýt chút nữa mình đã bị thương, cậu bé chỉ chăm chú giúp Tống Kiều vuốt thẳng lông mày.
- Chị xinh đẹp có phải không vui khi cùng em về nhà không?
Cơ mặt Tống Kiều giãn ra, mỉm cười đáp:
- Không có, chị rất vui.
- Nhưng sao chị cứ nhíu mày? Hay là vì người xấu ban nãy.

Chị xinh đẹp đừng lo, ba em giỏi nhất là giáo huấn người xấu.

Kỷ Đình Dạ hắng giọng, liếc ánh mắt cảnh cáo về phía con trai.
Nụ cười của Tống Kiều đông cứng, cô đương nhiên là biết ba nhóc lợi hại rồi.

Chỉ một lần chứng kiến tình trạng thảm khốc của Phi Ưng, cô đã bắt đầu nảy sinh bóng ma tâm lý.

Cũng vì vậy mà cô rất sợ hãi người đàn ông này, sự sợ hãi xuất phát từ bản năng.
Kỷ Gia không hổ là hào môn bậc nhất Tân Hải, nơi ở của Kỷ Đình Dạ sặc mùi tiền.

Tất cả đều được thiết kế theo phong cách cổ điển Châu Âu.

Ngoài tòa biệt thự chính, còn có rất nhiều biệt thự nhỏ hơn nằm rải rác trong những rừng cây rậm rạp.

Vô số những lối đi lát đá thơ mộng, những bức tượng được điêu khắc theo nghệ thuật cổ đại phương Tây.

Tống Kiều có cảm giác như bản thân vừa xuyên không, mà nơi cô đến là lâu đài trong những câu chuyện cổ tích.
Khi xe họ đi qua, tất cả mọi người có mặt đều đồng loạt cúi chào.

Tống Kiều phát hiện ngay đến đồng phục hầu gái cũng vô cùng tinh tế.

Cô không ngờ đến nơi ở của người đứng đầu tổ chức "Hắc Dạ" khét tiếng lại lãng mạn thế này, thật sự là mở rộng tầm mắt.
Ngoài Tống Kiều, hai cha con còn lại đều cùng một biểu cảm.
Trước khi về, Kỷ Đình Dạ đã cho người chuẩn bị bữa sáng.

Nhìn một bàn đồ ăn tây ta kết hợp, bụng của Tống Kiều cũng bắt đầu kích động.

Kỷ Đình Dạ vờ như không nghe thấy "tiếng lòng" của cô.

Đợi hầu gái kéo ghế thì tao nhã ngồi xuống.
- Hạ Tiểu Thư, xin mời.
Một cô hầu khác bước tới, cũng giúp Tống Kiều kéo ghế ra.

Đợi cả ba yên vị, Kỷ Đình Dạ mới bắt đầu tao nhã cắt thịt bò.

Nhưng điều khiến Tống Kiều kinh ngạc là Kỷ Duệ cũng rất thành thục, cử chỉ của nhóc chẳng khác nào một quý ông.

Nhóc cắt xong thịt trên đ ĩa thì đưa cho Tống Kiều:

- Chị xinh đẹp, cái này là em cắt cho chị.
Gương mặt Tống Kiều nở hoa, cô vui vẻ nhận lấy còn không quên khen ngợi cậu nhóc:
- Duệ Duệ thật chu đáo, tương lai sẽ có rất nhiều bạn nữ thích cho mà xem.
Kỷ Đình Dạ nhìn con trai "hiếu kính" Tống Kiều, miếng thịt trong miệng hắn đột nhiên mất đi hương vị.

Nhưng hai người kia lại không nhận ra, còn vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.
Quản gia đứng bên cạnh nhìn, trong lòng thầm rơi lệ.

Đây là hình ảnh ấm áp mà ông luôn mong đợi, xem ra thiếu gia cuối cùng cũng chịu hoàn lương rồi.
Sau khi kết thúc bữa sáng, Kỷ Duệ được người hầu dẫn đi tắm rửa.

Tống Kiều theo Kỷ Đình Dạ đến thư phòng, có những chuyện cũng cần phải nói rõ.
Kỷ Đình Dạ là người không thích dài dòng, vừa đóng cửa đã đi thẳng vào vấn đề chính.
- Tôi biết cô không muốn nhận sự báo đáp từ tôi.

Vậy nên chúng ta chuyển sang giao dịch công bằng.

Tôi sẽ rót vốn vào Hạ Thị, giúp cô thuận lợi hủy hôn với Lăng Gia.

Tôi chỉ có một yêu cầu đơn giản, là cô sẽ ở đây cùng tôi một năm với tư cách là bạn gái.

Trong vòng một năm, mọi công việc của cô đều sẽ do tôi đảm bảo.
- Nếu tôi không đồng ý thì sao? Hiện tại tôi vẫn có thể một mình giải quyết những chuyện đó.
- Vậy cô định giải thích ra sao về khoản tiền không rõ nguồn gốc.

Còn nữa, bằng chứng ngoại tình của vị hôn phu? Hiện tại anh ta đã làm rõ lập trường, tin chắc là sẽ không cùng em gái cô qua lại nữa.
Tống Kiều câm nín, đúng là phong cách làm việc của thương nhân.

Cô đã suy nghĩ quá đơn giản, lại không biết hào môn quan hệ phức tạp không dễ trở mặt.

Cứ cho là có bằng chứng, hai nhà cũng sẽ vì lợi ích gia tộc mà biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ.

Nếu cô không dẫn về một người đủ trình áp chế Lăng Gia, cô vẫn sẽ phải ngậm ngùi gả cho tên tra nam Lăng Thiên đó.
Sống dưới thân phận người khác đúng là quá bất tiện, cô nên tính một con đường nhàn hạ lâu dài..