61: Bà Dì Đến Thăm


Nửa đêm, Tống Kiều mơ màng tỉnh lại.

Cô phát hiện có người đang ôm mình, hơi thở đều đều phả vào gáy cô.

Tống Kiều hơi xoay người, để mặt mình đối diện với người đàn ông.
Cô phải công nhận một điều rằng, Kỷ Đình Dạ là người đàn ông có sức hút nhất mà cô từng gặp.

Ngũ quan cân đối, đường nét cương nghị mà sắc lạnh.

Rất có phong thái không giận mà uy, khiến người khác vừa kính vừa sợ, nhưng vẫn không thể khống chế bản thân tiếp cận hắn.

Được một người như thế dành hết tình cảm, nói không rung động chính là nói dối.
Tống Kiều dùng ngón tay khắc họa lại đường nét gương mặt của Kỷ Đình Dạ, lúc di chuyển đến cằm không ngờ lại bị hắn túm lấy.

Kỷ Đình Dạ mở mắt nhìn Tống Kiều, khóe môi cong lên một hình cung tuyệt mỹ.
- Em muốn làm gì vậy?
Tống Kiều chột dạ, giống như bản thân vừa làm chuyện xấu bị bắt quả tang.

Cô muốn rút tay về, nhưng đáng tiếc Kỷ Đình Dạ lại giữ rất chặt.
- Sao vậy, có ý đồ bất chính nên muốn chạy à?
Tống Kiều dừng động tác, cũng nhanh chóng lấy lại khí thể tự tin:
- Nếu vậy thì thế nào? Anh không đồng ý.
Kỷ Đình Dạ đảo khách thành chủ ấn Tống Kiều xuống giường, sau đó ghé vào tai cô cười trầm thấp:
- Sao có thể chứ tôi cầu còn không được nữa là.
Tống Kiều mỉm cười, chủ động vòng tay ôm lấy cổ Kỷ Đình Dạ.


Hai người cứ thế hôn nhau, bầu không khí trong phòng ngày càng tăng nhiệt.

Mãi đến khi cô sắp ngạt thở, Kỷ Đình Dạ mới lưu luyến rời khỏi môi cô.
Tống Kiều thiếu dưỡng khí, gương mặt phút chốc đỏ bừng.

Cô còn chưa lấy lại tinh thần, bàn tay hư hỏng của Kỷ Đình Dạ đã chui vào trong áo ngủ của cô.
Hơi thở của Kỷ Đình Dạ ngày càng nặng nề, giọng cũng khàn khàn nhuốm mùi d*c vọng.
- Là em tự tìm đấy nhé.
Cơ thể Tống Kiều mềm nhũn, vô lực nhìn Kỷ Đình Dạ nhiệt tình khám phá cơ thể mình.

Nơi nào đó trên người hắn đang dần thay đổi vì hưng phấn.

Ngay lúc bàn tay Kỷ Đình Dạ dò xét đi xuống, Tống Kiều đã kịp thanh tỉnh mà vươn tay ngăn cản:
- Không được…
Kỷ Đình Dạ ngẩng đầu, ánh mắt tối tăm nhìn thẳng vào cô.

Hắn cắn cổ Tống Kiều để thể hiện sự bất mãn:
- Em định lâm trận bỏ chạy sao? Nào có dễ như thế chứ.
Tống Kiều cười không mấy lương thiện, nắm chặt tay Kỷ Đình Dạ đặt lên gò má trắng nõn của mình:
- Anh đừng hiểu lầm, vừa rồi em đúng là muốn ăn anh đấy.

Nhưng biết sao được, thân thích của em đến thăm rồi.
Tống Kiều nói rất chân thành, vừa đáng thương lại vừa ủy khuất.

Nhưng tiếc là Kỷ Đình Dạ nghe không hiểu, hắn nhíu mày có vẻ không vui.
- Hơn nửa đêm ai còn đến chứ? Em đừng viện cớ, tôi không tin đâu.
Tống Kiều oan quá, cô nép trong ngực Kỷ Đình Dạ nói bằng giọng ngượng ngùng.
- Thì “bà dì” đến bất chợt chứ còn ai nữa.

Người bạn thân thiết của hội chị em phụ nữ.

Anh không biết à?
Cô vừa nói vừa cầm tay hắn đặt lên bụng mình, nhắn nhó:
- Thật đau…
Cái này là cô nói thật, chẳng biết Hạ Mẫn Hi có bệnh kín gì hay không mà mỗi lần “bà dì” ghé thăm là đau đến muốn mạng.

Kỷ Đình Dạ thấy sắc mặt cô trắng bệch, lúc này mới giật mình ngồi dậy mở đèn lên:
- Em có sao không? Tôi đưa em đi bệnh viện.
Tống Kiều giữ tay anh lại, cất giọng suy yếu.
- Không cần, phụ nữ mấy ngày này chỉ cần vài bước cơ bản là sẽ sống thôi.

Anh tìm một cô bé giúp việc lanh lợi đến đây, cô ta hẳn là biết nên làm gì.
Kỷ Đình Dạ gật đầu, cầm bộ đàm trên bàn liên lạc với quản gia.
Tống Kiều thấy hắn cuống lên, trong lòng ngọt ngào đến lạ.

Cô kéo tay hắn, cười đầy ám muội.
- Kỷ Tổng, hôm nay phải phiền anh tự mình dập lửa rồi.
Kỷ Đình Dạ liếc Tống Kiều, hắn thừa biết là cô cố ý.

Nhưng hắn không thể nổi giận được, nhất là trong tình trạng cô đang đau thế này.
Kỷ Đình Dạ cúi đầu, hôn lên trán cô sau đó khàn giọng nói:
- Được rồi, tạm tha cho em.

Ngoan ngoãn ngồi đây đi, tôi tự mình xối nước lạnh.
Tống Kiều gật đầu, còn không quên hôn hắn một cái xem như đáp lễ.
Kỷ Đình Dạ buông cô ra, lấy theo một bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm.

Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng nước chảy như được khuếch đại lên càng thêm rõ ràng.
Tống Kiều ôm gối ngồi trên giường, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Qua một lúc lâu, đột nhiên có người gõ cửa phòng.

Tống Kiều đang đau, cô không ra mở mà chỉ nói một câu lạnh lùng.
- Cửa không khóa, vào đi.
Theo sau giọng nói của cô, cánh cửa từ từ bị người ta đẩy ra.

Đối diện cô lúc này là một giúp việc trung niên với gương mặt vô cùng phúc hậu.
- Tiểu thư, tôi mang quần áo và nước đậu đỏ lên cho cô, còn có túi chườm ấm.

Mấy ngày này nhiệt độ rất thấp, cần phải chú ý mặc nhiều một chút khi ra ngoài.
Tống Kiều gật đầu, cô còn nghĩ sẽ gửi lên một cô bé dễ thương cơ.
Dì giúp việc dường như đọc thấu suy nghĩ bất mãn của cô, cười cười:
- Mấy người trẻ không am hiểu về những vấn đề này, nên tôi không an tâm mà giao cô cho họ.
- Tôi cũng không nói gì.

Được rồi, để đồ ở đó rồi ra ngoài đi.
- Vâng.

Người giúp việc kính cẩn cúi đầu rồi đi ra ngoài.

Lúc này Tống Kiều mới có thời gian nghiên cứu mấy món đồ mà bà ta đem đến.

Chuẩn bị rất chu đáo, đều là những thứ mà phụ nữ khi đến tháng hay dùng.
Tống Kiều ôm bộ quần áo đi đến gõ cửa phòng tắm.
- Kỷ Đình Dạ anh xong chưa?
- Rồi, ra ngay…
Kỳ Đình Dạ mở cửa phòng tắm, thấy cô thì mỉm cười.
- Sao thế, em cũng cần phải dập lửa à?
Tống Kiều liếc anh, hừ khẽ.
- Em thay quần áo thôi, anh tưởng ai cũng háo sắc như anh hả?
- Vậy vừa rồi ai là người chủ động?
Tống Kiều bĩu môi, cười xấu xa.
- Là em muốn đùa với anh thôi.

Ai ngờ năng lực kiềm chế của anh lại yếu như vậy.
Kỷ Đình Dạ nhéo mũi Tống Kiều, trong mắt là sự yêu thương cùng sủng nịch.
- Ở cạnh người mình thích còn cần phải kiềm chế sao?
Tống Kiều căm nín, cô cảm thấy lời này rất có lý nên nhất thời không thể phản bác.

Cô hậm hực đẩy Kỷ Đình Dạ ra đi vào phòng tắm.

Hắn đứng nhìn theo bóng cô, lắc đầu.
- Dã miêu không có lương tâm….

62: Thất Vọng

Tống Kiều tắm xong trở ra, sau khi uống nước đậu đỏ thì thoải mái chui vào chăn để Kỷ Đình Dạ giúp mình giữ túi chườm ấm. Mi mắt cô khép hờ, giống như con mèo nhỏ cuộn người trong lòng hắn.

- Còn đau không?

Kỷ Đình Dạ quan tâm hỏi, hắn cảm thấy cô ngay đến trúng đạn mặt cũng không đổi sắc vậy mà giờ đây lại chật vật như vậy xem chừng là rất nghiêm trọng. Tống Kiều lắc đầu, nhu nhu đáp:

- So với lúc nãy thì khá hơn nhiều rồi.

- Nếu khó chịu quá thì phải nói đấy, tôi đưa em đi bệnh viện.

Tống Kiều im lặng, thân thể này vừa bạc nhược lại lắm bệnh tật làm hại cô khổ không kể siết. Nhưng dù vậy cũng rất cảm ơn vì đã để cô được trãi qua những ngày tháng yên bình này. Ít ra mỗi đêm đều không lo sẽ có người tìm đến mình gây phiền phức.

Kỷ Đình Dạ biết cô khó chịu, hắn cũng không nói gì nữa. nhưng ôm cô trong lòng thế này, đối với hắn là một sự thử thách lớn.

Bên tai Kỷ Đình Dạ truyền đến nhịp thở đều đặn, hắn để ý hôm nay Tống Kiều đặc biệt ngủ nhiều. Ngược lại hắn thì không cách nào chợp mắt. Nhìn người gây chuyện ngủ say trong lòng, Kỷ Đình Dạ chỉ biết cười trừ đầy bất lực. Hắn nhẹ nhàng đặt Tống Kiều xuống, sau đó kéo chăn đắp cho cô rồi đi ra ngoài. Nếu còn ở lại đây, hắn e là mình sẽ nhịn đến hỏng mất. Mắt không thấy tâm không phiền, vẫn là tự giác đến thư phòng ngủ thì hơn.



- Ba, ba tìm con sao?

Lưu Tuyết Lam từ bên ngoài về, nghe giúp việc nói Lưu Vũ Bằng đang đợi mình thì tức tốc chạy sang.

Lưu Vũ Bằng thấy cô ta đến, đem tách trà trong tay đặt xuống bàn.

- Cũng không có việc gì lớn. Lâu rồi ta và con không nói chuyện với nhau. Cảm thấy có chút hoài niệm những ngày tháng cũ thôi. Sẵn tiện muốn hỏi xem vết thương của con thế nào rồi.

Lưu Tuyết Lam vụn trộm thở ra, còn tưởng việc mình làm đã bị phát hiện ra. Cho dù chỉ là một hành động nhỏ, nhưng vẫn không thể qua mắt được Lưu Vũ Bằng. Ông rũ mắt, che giấu sự thất vọng bên trong.

Lưu Tuyết Lam tự cho mình thông minh, nghĩ đến việc đá Hạ Mẫn Hi ra khỏi Kỷ Gia lại càng thêm đắc ý.

- Cũng tại con không nghe lời, chọc ba tức giận. Con xin lỗi… Ba yên tâm, con đã không sao rồi.

Lưu Vũ Bằng gật đầu, qua rất lâu mới chậm rãi nói tiếp:

- A Tuyết này, có phải con cảm thấy ba rất nghiêm khắc với con không?

Trong đầu Lưu Tuyết Lam vang lên hồi chuông cảnh giác. Cô ta rũ mi, bày ra dáng vẻ ân hận, chân thành đáp:

- Là do con không hiểu chuyện, ba dạy rất đúng. Sau này con sẽ không bám lấy anh Đình Dạ nữa để tránh cho ba khó xử.

- Có lẽ là ba đã sai rồi, luôn không nhìn rõ suy nghĩ chân thật của con… Ngày đó mang con từ cô nhi viện về đây, ta đã mong có thể cho con một cuộc sống bình an vui vẻ. Nhưng ta làm không được, đây chính là thất bại của ta…

Lưu Tuyết Lam cho rằng ông áy náy với mình, lại giả vờ làm một đứa con hiếu thảo.

- Ba đừng nói vậy, con luôn biết ơn vì ba đã cưu mang con. Sau này con sẽ nghe lời, không khiến ba phải phiền lòng nữa.

Lưu Vũ Bằng đứng lên, nhìn Lưu Tuyết Lam nở nụ cười buồn.

- Không cần đâu, là do ta nuôi dạy con không tốt. Đây là lỗi của ta.

Ông nói xong thì rời đi, bỏ lại Lưu Tuyết Lam với vẻ mặt hoang mang tột độ. Cô ta cắn môi, cảm giác không rõ ràng này thật khó chịu. Cô ta rất muốn hỏi, nhưng lại sợ sẽ khiến Lưu Vũ Bằng nghi ngờ. Dù sao kế hoạch đang rất thuận lợi, cô ta không thể mạo hiểm đi thăm dò ba mình để bại lộ được.

Từ khi Lưu Vũ Bằng quay trở về thư phòng, ông luôn ngẩn người nhìn ảnh lúc nhỏ của Lưu Tuyết Lam. Dù sao cũng là đứa nhỏ mà mình nuôi dưỡng nhiều năm, nói không đau lòng chính là nói dối.

Phong Kiêm đứng đối diện ông, cất giọng khuyên nhủ:

- Chủ tịch, đừng quá thương tâm. Boss đã nhận lời ngài rồi, ngài không cần lo lắng nữa. Mọi người vẫn đang chờ, chúng ta nên khởi hành sớm thôi.

Lưu Vũ Bằng thở dài, đưa tay vuốt v e sợi dây chuyền trên cổ. Một lúc sau, ông đột nhiên nhìn Phong Khiêm nói bằng giọng cương quyết.

- Tôi không muốn trốn chạy nữa. Nếu đã là nghiệt do mình tạo, vậy tôi sẽ đối mặt với nó.

Phong Khiêm kinh ngạc, lập tức phản đối.

- Không được, việc này quá nguy hiểm.

Lưu Vũ Bằng nghiêng đầu, đáp bằng giọng thản nhiên.

- Vậy tôi phải trốn cả đời sao?

Câu hỏi này khiến Phong Khiêm im lặng, anh ta chẳng qua là nhận lệnh hành sự. Nhưng đúng là giống với Lưu Vũ Bằng nói, chẳng lẽ phải trốn cả đời?

Lưu Vũ Bằng lắc đầu, giọng nói vẫn vô cùng điềm đạm.

- Cậu đưa tôi đến gặp A Dạ đi, tôi sẽ tự mình thuyết phục nó. Tôi già rồi, cũng chẳng có lý do gì để tiếc mạng nữa.

Phong Khiêm gật đầu, sau đó sai người hộ tống Lưu Vũ Bằng lên xe. Trước khi đi, ông còn không quên căn dặn.

- Hãy chiếu cố con bé. Tội nó vẫn chưa đáng phải chết.

- Tôi biết, thưa ngài…

Một đoàn xe trật tự nối đuôi nhau rời khỏi Lưu Gia, trong khi đó một chiếc xe khác đang lặng lẽ tiến vào. Qua khung cửa kính, Lưu Vũ Bằng nhìn thấy sườn mặt quen thuộc của Kỷ Đình Dạ. Ông thở dài, vậy là đã kết thúc rồi sao?

Phong Khiêm quan sát Lưu Vũ Bằng qua gương chiếu hậu, sợ ông lại đổi ý liền đạp ga tăng nhanh tốc độ. Chẳng mấy chốc, biệt thự Lưu Gia đã bị bọn họ bỏ lại phía sau.