Rời khỏi nhà họ Hoắc, cô bắt xe về nội thành.

Cô nhất định phải mua một bộ quần áo để thay, nếu không cô trở về nhà họ Vân với bộ dạng này, thế nào cũng gây nên một trận sóng to gió lớn.

Nhưng mà, cô vừa mua một bộ quần áo ở cửa hàng, còn chưa chỉnh trang xong, đột nhiên điện thoại lại vang lên.

“Tử Lăng cứu mạng, cứu mình!” Mẫn Hy lập tức kêu la trong điện thoại.

“Làm sao vậy Mẫn Hy, đừng vội, từ từ nói!” Vân Tử Lăng đứng lên, toàn bộ thần kinh đều căng thẳng.

Bốn mươi phút sau.

Ở sân bay.

“Được, mình biết rồi, cái gì? Đẹp trai? Một mét tám bảy? Tên là gì? Hả? Tên là Vân Thanh Hải?” Vân Tử Lăng nhíu mày: “Tên là gì? Tên thật sao? Cái gì? Cậu nói rõ một chút, alo… alo…”

Advertisement

Cô cúi đầu nhìn điện thoại di động, hết pin rồi?

Vân Tử Lăng lắc lắc điện thoại, khởi động lại máy, vẫn hết pin.

Tại sao lại hết pin đúng lúc quan trọng này chứ!

“Cô ơi, đến nơi rồi.” Tài xế dừng xe, nhìn về phía cô, nói.

“Chú ơi, bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Mười giờ bốn mươi.”

Advertisement

“Cảm ơn ạ.” Vân Tử Lăng trả tiền, nhanh chóng xuống xe chạy đi.

Đến muộn rồi.

Mẫn Hy này, rõ thật là lơ ngơ, tối hôm qua bắt chước mấy phụ nữ lưu manh đánh nhau với người ta, bị bố Phương tức giận nhốt lại.

Mà “bạn trai” yêu đương với cô ấy hai năm vẫn luôn không một lời chào hỏi, lại đường đột đến đây.

Việc này khiến cho cô ấy muốn ra ngoài cũng không ra được.

Chỉ có thể bảo cô tới đón.

Thế nhưng, cô còn chưa nghe rõ thì điện thoại lại hết pin rồi.

Cô chưa từng đi máy bay, cũng chưa từng tới sân bay. Vừa bước vào bên trong cũng có chút choáng váng đầu óc.

“Xin chào, cho hỏi nơi đón người thân ở đâu?” Cô cúi người, lịch sự hỏi nhân viên công tác bên trong.

“Ở bên kia.”

“Cảm ơn.”

Sau khi nói cảm ơn, cô nhanh chóng chạy tới đó.

Chỗ cửa tiếp đón đó đã đứng đầy người, cô phóng tầm mắt nhìn, nhưng hoàn toàn không biết cái người “bạn trai” của cô ấy rốt cuộc là ai.

Cô lấy điện thoại ra, định gọi nhưng lại bất lực.

Làm sao bây giờ, Mẫn Hy ít khi nhờ cô giúp đỡ, nếu như làm hỏng việc, vậy biết ăn nói thế nào?

À phải rồi, cô ấy nói, điểm quan trọng là một mét tám bảy!

Vì vậy, cô nhanh chóng đi lên trước, đột nhiên giữa đám người trở nên hỗn loạn.

Rất nhiều tiếng của các cô gái hô lên: “Oa, thật là đẹp trai.”

Vân Tử Lăng lập tức nhìn sang, một cậu ta rất tuấn tú, xem ra cũng ít nhất một mét tám bảy, hành lý đơn giản.

Cậu ta có phải chính là bạn trên mạng tên là Vân Thanh Hải kia không?

Thế nhưng cô lại không dám hấp tấp bước lên.

Ánh mắt lại nhìn vào bên trong một lần nữa, nhưng vẫn chưa thấy cậu ta nào cao một mét tám bảy.

Mà lúc cô quay đầu lại, phát hiện cậu ta kia cũng đang ngó nghiêng nhìn, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra xem.

Ừm…

Không sai, chắc là cậu ta đang tìm người!

Vì vậy, cô không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng bước tới.

“Xin chào!” Cô ngước mắt nhìn cậu ta này: “Ừm… xin hỏi… xin hỏi cậu là Vân Thanh Hải sao?”

Nghe thấy tiếng, tầm mắt nhìn điện thoại di động của cậu ta này không khỏi chuyển sang người cô.

Có lẽ là cô gái vì chạy quá nhanh, tóc đuôi ngựa đã xõa ra, mái tóc đen nhánh ôm sau vai, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, miệng còn đang thở d ốc.

“Ừm… Phương Mẫn Hy, cậu biết Phương Mẫn Hy không, bây giờ cô ấy không rảnh, bảo tôi tới đón cậu, cậu là Vân Thanh Hải phải không?”

Cô hỏi có phần dè dặt, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn nhóm người phía sau lưng cậu ta.

Rõ ràng, cô vẫn chưa quá yên tâm, vẫn nhìn ngó xung quanh như cũ.

Cậu ta không nói chuyện, cứ yên lặng nhìn cô như vậy.

Cô gái hơi nghiêng đầu nhìn về phía nào đó, rõ ràng là đang tìm người, đôi mắt đen trong sáng, ánh mắt rực rỡ lấp lánh, thực sự khiến người ta không muốn dời mắt.

Vân Tử Lăng khẽ nhíu mày, người xuất hiện càng ngày càng ít, nhưng cũng không tìm thấy được người thứ hai có vóc dáng cao như cậu ta.

Lập tức, cô lại hướng ánh mắt về phía cậu ta.

“Xin chào, xin hỏi…”

Vẻ mặt cậu ta hiện lên ý cười nhạt, giọng nói hơi khàn khàn ngắt lời cô: “Đúng, tôi chính là Vân Thanh Hải, cô tới đón tôi sao?”

“A, là cậu thật sao? Xin lỗi, tôi đến muốn, đi bên này!” Vân Tử Lăng thở phào nhẹ nhõm, tiến lên cầm hành lý giúp cậu ta.

“Được!” Cậu cười nhạt, theo sau cô đi ra ngoài.

Còn bên kia.

“Bà chủ, điện thoại của cậu Khúc không có ai nhận, sân bay không có ai!” Tài xế đứng bên cạnh một chiếc ô tô trị giá hàng chục tỷ, cả người ở trong trạng thái ngơ ngác.

Người đâu?

Cậu Khúc đâu?