Quay trở lại với hiện tại...!
“ Là vậy đó.” Lục Mạn Y kể lại hết đầu đuôi sự tình cho Tô Uyển Ninh nghe.

Nhưng dĩ nhiên chuyện đã sảy ra giữa cô và tên Hàn Thiên Ngạo hắc dịch kia cô sẽ không hé miệng nói tới đâu.

“ À à.

Ra là đã có trốn đi một lần rồi nên mới có lá gan lần hai.” Đe nẹt.

“ Em xin lỗi mà đều có lí do cả.”
“ Nhưng mà...!Cô Bạch Vi Vi đó.

Sao chị chưa từng nghe em nhắc đến?”
Câu hỏi này đối với Mạn Y mà nói thật sự rất khó trả lời, cô chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu: “ Đến một lúc nào đó, em sẽ tự mình nói với chị mọi thứ.

Còn bây giờ em chỉ có thể cho chị biết đến như thế thôi.”
Lục Mạn Y đã không thể thẳng thắn nói ra thì Uyển Ninh cũng không muốn ép cô.

Chỉ biết nơm nớp lo sợ về việc này, bởi đã để hết tâm huyết vào cô cháu gái Lục gia này rồi.

Không phải vì tiền tài hay địa vị, không phải vì lợi ích của cá nhân mà là vì tận sâu trong thâm tâm cô, Lục Mạn Y thật sự rất quan trọng.


Bằng một cách nào đó mà cô tiểu thư bé bỏng ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Tô Uyển Ninh.

“ Chị cứ lên trên chơi vui đi nhé! Em và sếp Phong bàn chuyện một chút sẽ lên sau.”
“ Ừm.

Chị đi nhé!”
“ Vâng.”
Phong Nguyệt từ xa đã quan sát hai cô từ rất lâu, thấy Tô Uyển Ninh rời đi anh mới đến gần Lục Mạn Y, ngồi xuống ghế, song lại đặt câu hỏi:
“ Thế nào, kế hoạch của cô là gì?”
“ Anh nói xem.

Không vào hang cọp thì làm sao mới bắt được cọp con đây.” Cô dửng dưng đáp.

Câu trả lời của cô không giống như một kẻ ngạo mạng, mà lại mang một sự tự tin, một phong thái ngút trời.

“ Nhưng đã vào được thì cũng chưa chắc sẽ ra được.

Chẳng may lại lộ ra sơ hở thì sao?”
Lục Mạn Y nở một nụ cười đắc ý: “ Tên cũng đã phóng không thể nào thu lại được, dù có như thế nào tôi chắc chắn phải thắng.”
“ Ha! Ha! Ha! Rất có khí chất.

Để kiếm một người phụ nữ vừa xinh đẹp, vừa thông minh, vừa mạnh mẽ như Lục tổng đây, thật sự rất khó.”
Phong Nguyệt gần đây có vẻ thay đổi sắc mặt với cô, có điều vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng 100%.

Bởi vì cô là một người phụ nữ có năng lực quá cao, lại thêm dáng vẻ cao sang, biết tính toán và mưu mô rất cao nếu lơ là cảnh giác đến khi người trở mặt, liệu có ứng phó được hay không.

Há chẳng phải lại từ trên mà rới xuống lần nữa.

“ Sếp Phong quá đề cao tôi rồi!”
Phong Nguyệt đặt một sấy giấy lên bàn: “ Đây là toàn bộ thứ mà tôi lấy được.

Trong này bao gồm hợp đồng và các khoản giao dịch vào 5 năm trước.

Một số đã bị tên Vũ Minh Triết đó lấy đi.

Có thể đã bị tiêu hủy từ lâu.”
“ E là chỉ nhiêu đây vẫn chưa đủ bằng chứng xác thực để đẩy hắn ta xuống.” Lục Mạn Y cau mày, cầm chúng lên xem.

Để có thể làm sáng tỏ sự việc từ nhiều năm trước, thực sự rất khó.


“Không sao.

Chúng ta cứ từ từ tiến hành.

Chuyện năm đó đã gây nên một trận gió tanh mưa máu.

Thế nên tôi không cho phép bất cứ ai mạo hiểm nữa, tôi cũng đã có kiềm chế sự nóng tính và bốc đồng của mình trước khi chưa làm sáng tỏ mọi chuyện.

Trả lại sự trong sạch cho Bạch gia và bảo toàn mạng sống cho cả cô.”
Trải qua nhiều biến cố trong gia đình, Phong Nguyệt giờ đây đã không còn là một cậu thanh niên chỉ biết đến nắm đấm, xem nhẹ mạng sống của người khác nữa.

“ Cảm ơn anh.

Nhưng tôi biết mình đang làm gì.

Tôi sẽ không để mình phải chịu khổ vì chuyện này đâu.

Việc còn lại cứ để tôi lo, nếu cần sự giúp đỡ tôi sẽ liên lạc với anh sau.”
Phong Nguyệt nhìn cô nheo mắt lại, một lát lại nói:
" Không biết điều gì khiến cô kiên quyết muốn hạ bệ Vũ Minh Triết đến vậy?"
"..." Lục Mạn Y đột nhiên giữ im lặng, toàn thân muốn rét run, ngay cả một hơi thở mạnh cũng không dám phát ra như đang sợ hãi điều gì đó.

Cảm thấy có hơi thất lễ, anh điệu dáng lắp bắp khác với sự điềm đạm lúc nãy xin lỗi cô.

Chắc có thể là anh đang ngại lắm.


Nhưng cô thực chất là đang che che giấu giấu cái gì mà lại không dám nói ra.

Lục Mạn Y đột nhiên cười rộ lên, ánh mắt chậm rãi hướng lên nghiêm rúc nhìn thẳng vào đôi mắt người đối diện, giọng nói cứng cõi không hề giống với người đang nói dối:
" Tôi từng quen biết chị ấy! Rất giống nhau...Tôi và chị ấy rất giống nhau.

Chúng tôi quen biết nhau qua mạng xã hội, nhờ chị Vi Vi mà tôi mới có thể trở thành một người mạnh mẽ giống như ngày hôm nay...!Thật tiếc biết bao! Nếu như chị ấy còn sống..."
Cô chính là đang tự nói chính mình.

Không biết từ lúc nào việc đến gần tiếp xúc với Lục Mạn Y lại làm cho Phong Nguyệt có cảm giác thoải mái và quen thuộc đến vậy.

Nói thật! Hai người lúc nói chuyện phiếm thôi cũng đã rất ăn ý.

Phải! Bởi vì cô chính là người đó.

................!
“ Được.

Tôi tiễn cô.”
Hai cô gái lên xe quay trở lại biệt thự.

Lục Mạn Y tẩy trang xong rồi tắm rửa mát mẽ, quay về giường ngủ một giấc thật sâu đến sáng..