Mộ An An đối với người này có ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Khi Mộ An An bị Hoắc Chân Chân đối đầu thì Trương Hiểu này chính là cái chân chó đầu tiên, cứ bắt được cơ hội sẽ tấn công Mộ An An.

Mà bây giờ Trương Hiểu như bị mất trí vậy, mang theo nụ cười nịnh hót trên mặt, tay thì cầm lấy đồ ăn sáng đưa cho cô.

Trương Hiểu nói: “Tiểu thư An An, đồ ăn sáng này ngon lắm, cô có thể ăn thử.


“Thật ngại quá, tôi không thích.

” – Mộ An An đáp một cách lạnh nhạt, sau đó trực tiếp đẩy Trương Hiểu ra rồi đi về hướng phòng làm việc ở trên lầu.

Cô cứ bỏ đi không chừa chút mặt mũi nào cho Trương Hiểu – người đang nịnh hót đưa đò ăn sáng cho cô.

Biểu cảm trên mặt Trương Hiểu lập tức u ám lại.

Người xung quanh đều như đang xem phải chuyện cười vậy.

“Xời, giả bộ thanh cao cái gì chứ.

” -Trương Hiểu mắng một câu rồi ném đồ ăn sáng vào thùng rác.


Cô ta nói lời chua ngoa: “Không phải cũng chỉ dựa vào đàn ông thôi sao, thật sự tưởng minh là công chúa gì gì đó à, làm ra vẻ thanh cao như thế! Chưa nghe qua thầy giáo tình yêu nói sao, người con gái dựa vào sự cưng chiều của đàn ông mà sống qua ngày, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng!”
Trương Hiểu lẩm bẩm vài câu, tràn đầy sự khó chịu.

Thậm chí còn khó chịu đến mức đạp vào thùng rác một phát.

Cô ta lại mắng thêm hai câu: “Tôi đợi một ngày cô bị Thất gia không cần nữa, thì cô sẽ đáng bị té thành dáng vẻ của chó đi!”
Những lời đố kỵ cùng oán giận này của Trương Hiểu không hề nhận được bất cứ phản ứng nào của mọi người xung quanh.

Có không ít nữ y tá, ánh mắt khi nhìn Trương Hiểu đều mang theo vẻ khinh miệt.

Trước kia thì nịnh hót Hoắc Chân Chân.

Bây giờ thì đi nịnh hót Mộ An An, cuối cùng bị người ta làm lơ rồi ở đó chửi rủa người khác.

Cái quả này đúng là khó coi!
Cốc cốc cốc…” – Mộ An An vừa gõ
vào cửa phòng làm việc của chủ nhiệm Thường thì cửa đã lập tức mở ra.

Khuôn mặt to bự của chủ nhiệm Thường đã xuất hiện ở trước mặt Mộ An An, vì cười quá độ mà vết chân chim nơi khoé mắt lộ ra rõ rệt, trông giống như một đoá hoa nở rộ vậy.

Mộ An An nhìn thấy xong còn bị doạ cho lùi lại một bước.


Chủ nhiệm Thường nói: “Tiểu thư An An, cô đến rồi thì vào ngồi trước đi.


Nói xong, chủ nhiệm Thường liền làm một tư thế mời.

Mộ An An gật đầu rồi đi theo ông vào phòng.

Lúc này Mộ An An mới thấy trong phòng làm việc của chủ nhiệm Thường có một ông lão tóc bạc trắng, tinh thần có vẻ tươi tốt đang đứng trước sofa nhìn Mộ An An cười.

Mộ An An nhận ra người này, là viện trưởng của bệnh viện tâm thần Lam Thiên.

Viện trưởng sẽ không thường hỏi nhiều về chuyện trong bệnh viện tâm thần Lam Thiên, đa số đều do chủ nhiệm Thường quản lý.

Lúc mới vào bệnh viện tâm thần, Mộ
An An đã nghe được một số người tám chuyện, nói viện trưởng đã dần dần rút lui, đợi đến năm sau chủ nhiệm Thường sẽ lên làm viện trưởng.

“Tiểu thư An An, cô sang đây ngòi đi.

” – Viện trưởng nói, sau đó mời Mộ An An ngồi sang chiếc sofa đơn bên còn lại.

Mộ An An gật đầu rồi ngòi xuống.

Chủ nhiệm Thường quay về vị trí của mình, sau đó mới ngồi lên chiếc ghế dựa giống với của Viện trưởng ở hai bên Mộ An An.

Ấm trà đã được pha sẵn.

.