“Lần này tôi thực sự cảm thấy rất kỳ quái.

” – Mộ An An nói.

Bác sĩ Cố gật đầu: “Vô cùng kỳ quái.

“Nhưng, nếu Thất gia không có tìm đến, vậy thì hãy để chuyện này qua đi.

” – Mộ An An vẫn khá thẳng thắn vô tư.

Chủ yếu là cảm thấy Thất gia không có truy cứu, bản thân lại cứ lo lắng thắc mắc, thật lãng phí thời gian và cảm xúc.

Cứ như thế này thì tốt hơn.

Điều quan trọng nhất là, mặc kệ là Mộ An An hay là bác sĩ cố, tuyệt đối không có tâm tư gì khác đối với Ngự Viên Loan và Thất gia.

“Trở về vấn đề chính.

” – Mộ An An lại mở miệng: “Hai giờ chiều nay, anh
giúp tôi đi ra ngoài lấy quần áo.

Nói xong, Mộ An An cúi đầu cầm điện thoại, gửi mã xác minh cho bác sĩ cố.

“Tiểu thư An An, Thất gia không có hạn chế hành vi của cô sao?” -Bác sĩ Cố nhìn địa chỉ.

Đó là một cửa hàng thiết kế hình ảnh.

“Không có.


” -Mộ An An lắc đầu:”Nhưng tôi muốn tiền trảm hậu tấu
, cho Thất gia một bất ngờ.

Tiền trảm hậu tấu:hành động trước, báo cáo sau.

“Tôi có thể từ chối không?”
“Có thể.

” – Mộ An An trả lời vô cùng sảng khoái.

Đôi mắt bác sĩ cố sáng lên, nhưng câu nói tiếp theo của Mộ An An trực tiếp khiến bác sĩ cố rơi xuống vực.

Mộ An An nói:
“Tôi sẽ nói chuyện với Thất gia, về mọi việc ở trên du thuyền.


Bác sĩ Cố: …
Một trăm phần trăm đây chính là một con tiểu hồ ly, rất xấu xa, lại còn bóc lột hắn.

“Tiểu An An thư, tôi biết rồi, buổi chiều trước khi cô thử lễ phục, tôi sẽ đem quần áo về cho cô, cô nghỉ ngơi cho thật tốt.

” -Bác sĩ cố miễn cưỡng nói, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Mộ An An cúi đầu cười.

Bác sĩ Cố đi rồi, Mộ An An cũng đi nghỉ ngơi.

Cô có chút buồn ngủ, cũng có chút
mệt mỏi.

Trước đó bởi vì đầu óc quá nặng nề, cho nên ngủ không được.

Nhưng bây giờ Mộ An An đang có tâm trạng tốt, nên chất lượng giấc ngủ cũng được cải thiện.

Hai giờ chiều.

Mộ An An bị Thất gia cưỡng ép kéo dậy, rửa mặt, sau đó đi xuống nhà ăn ăn cơm.

Cô không có đói, chỉ buồn ngủ.

Ngồi vào bàn ăn, nhìn đồ ăn thơm phức đầy màu sắc, cuối cùng cũng ăn một chút.

Thất gia đang ngồi ở sô pha gọi điện thoại.

Vừa quay người đã thấy Mộ An An đi ra, liền cau mày nói:
“Chuyện này tự mình xử lý đi, tôi sẽ không tham gia vào.


Tông Chính Ngự vừa nói chuyện điện thoại, vừa nhìn về phía Mộ An An đang đi tới: “Sao lại nhanh như vậy, chưa ăn sao?”

Mộ An An lắc đầu: “Để thử lễ phục,
không thể ăn nhiều.


Sẽ có bụng nhỏ.

“Thất gia, ngài bên kia…”
“Cút.


Tông Chính Ngự trực tiếp ngắt điện thoại, rồi ném qua cho người hầu, sau đó lại dẫn Mộ An An đi về phía nhà ăn.

Mộ An An giãy dụa: “Thất gia, chú làm cái gì vậy?”
Tông Chính Ngự không trả lời, sau khi đưa Mộ An An đến nhà hàng, anh liền ấn cô vào chỗ ngồi.

Anh quét một vòng, sau đó bưng bát cháo tới đặt trước mặt Mộ An An: “Ăn cho hết.


Mộ An An có chút buồn rầu.

Nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thất gia, một chút thương lượng cũng không có.

Bỏ đi.

Mộ An An cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.

Tông Chính Ngự ngồi bên cạnh, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Mộ An An vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn, liền nhớ tới nhớ tới tin nhắn Thất gia gửi cho Trần Hoa, khóe miệng không tự chủ được liền nhếch lên.

“Thất gia.

” – Mộ An An gọi một tiếng.

Tông Chính Ngự quét mắt về phía Mộ An An.


Mộ An An cười: “Cháu vừa mới nói chuyện với Trần Hoa, Trần Hoa nói đi, buổi tối cháu mang theo đội thiết kế đến tìm cậu ấy được không?”
“Uh.

” -Tông Chính Ngự gật đầu: “Căn hộ cho cô ấy đã được sắp xếp rồi, có thể đi thẳng qua đó.


Mộ An An gật đầu: “Nhưng mà khi cháu cùng Trần Hoa nói chuyện phiếm, cháu dường như phát hiện một tin nhắn, nó rất kỳ lạ.


Khi Mộ An An nói, cô cố ý nhìn Tông Chính Ngự.

Cặp mắt kia, rất sáng, lại biểu hiện không thề nào hiểu được: “Cháu vậy mà gửi cho Trần Hoa một tin nhắn, nói rằng cháu đã có bạn trai rồi? Chú nói, cháu gửi tin nhắn này như thế nào?”
Mộ An An chính là cố ý nói điều này, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh ban đầu của Thất gia có chút khác hẳn.

Trong lòng liền trở nên căng thẳng.

Cô chỉ muốn xem Thất gia sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào? Mộ An An rất mong chờ nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự.

Muốn nhìn thấy một biểu hiện khác lạ ở trên khuôn mặt anh, giống như là xấu hổ.

Thế nhưng, vẻ mặt Thất Gia lại vô cùng rất bình tĩnh.

Sau khi nghe Mộ An An hỏi câu này, anh liền ngước mắt lên, bình tĩnh ném ra: “Tên Tóc Xoăn đó có hứng thú với cháu.


“A?”