_ Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao, Tư Truy ?
Tiêu Lạc vừa đặt cốc nước xuống bàn sau đó ân cần hỏi, nhưng Vương Tư Truy không vội trả lời mà nhàn nhạt khuấy cà phê.
Lúc sau anh ta mới ngừng tay, nhìn Tiêu Lạc khẽ cười nhạt nói :
_ Nhìn em cười tươi như vậy chắc hẳn em đang rất hạnh phúc nhỉ ?
_ Ừ, nhưng anh vẫn chưa trả lời câu nói của tôi
Vương Tư Truy nhất thời im lặng, đúng là anh ta có rất nhiều chuyện muốn nói với cô nhưng lại không bắt đầu nói như thế nào.
Ngẫm nghĩ một lúc thì Vương Tư Truy cuối cùng cũng bần thần lại, nhìn Tiêu Lạc anh ta lại cảm thấy thống khổ tột cùng.
Anh ta khó khăn mở miệng :
_ Tiêu Lạc, em vốn cảm nhận được tình cảm của tôi bao lâu nay dành cho em mà đúng không ?
Hai tay Tiêu Lạc bất giác nắm chặt, đôi môi khẽ mím chặt.

Đúng như lời của Vương Tư Truy nói, ba năm qua được anh ta quan tâm vừa chăm sóc cho cô và Lăng Nhật Tâm khi ở Cộng Hòa Séc, nhưng không vì chuyện này mà cô rung động được.

Tiêu Lạc rất biết ơn sự quan tâm yêu thương của Vương Tư Truy trong thời gian qua nhưng cô không thể nào mà trao trái tim cho anh ta, bởi trong tim cô vốn chỉ chứa dành một người.
Nếu hôm nay cô không làm rõ với Vương Tư Truy thì lại khiến anh ta cứ canh cánh trong lòng, vương vấn tình yêu đơn phương này.

Cô rõ tình cảm mà Vương Tư Truy dành cho cô đã quá giới hạn nhưng còn một người đang chờ anh ta.
Hít hơi thở thật sâu Tiêu Lạc nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hút của Vương Tư Truy, không lạnh cũng không nhạt nói.
_ Tư Truy, tôi rất cảm ơn vì tình cảm mà anh cho tôi nhưng tôi không thể đáp trả lại anh được
_ Bởi trong lòng em đã có Lăng Bạch Ngôn ?
Vương Tư Truy khẽ cười khổ nói, nhưng Tiêu Lạc không những trốn tránh mà thẳng thừng công khai.
_ Phải
_ Tiêu Lạc, em có phải đang thương hại tôi phải không ?
Giọng điệu đầy khó khăn của Vương Tư Truy vang lên và cũng là lúc trái tim anh ta chợt tan nát thành từng mảnh.
Nghe Vương Tư Truy nói thế, Tiêu Lạc tức thời kích động mà nhảy dựng vội vàng giải thích.
_ Không phải...không phải vậy đâu Tư Truy
Nhưng anh ta lại càng kích động hơn :
_ Vậy thì là gì ? Tiêu Lạc à, tại sao vậy ? tôi yêu em đến mức phát điên lên tại sao em lại không hề đếm xỉa đến tôi dù một cái rung động
Thấy Vương Tư Truy càng trở nên kích động như vậy nhưng Tiêu Lạc lại thở dài một cách bất lực.
Tiêu Lạc khẽ thở hắt ra sau đó nghiêm túc giải thích :
_ Tư Truy, tôi rất hiểu rõ tình cảm sâu đậm mà anh luôn dành cho tôi nhưng tôi nghĩ chúng ta phù hợp làm bạn hơn là làm người yêu, vì anh là một người bạn tốt
Khi nói ra những lời tuyệt tình này với Vương Tư Truy, Tiêu Lạc cũng cảm thấy rất có lỗi với anh ta nhưng vì tương lai của anh ta và vì một người đang chờ anh ta, cô bắt buộc phải nói ra những lời này.
Nếu Vương Tư Truy không hiểu ý của cô, Tiêu Lạc cũng đành bất lực.
_ Em có cần phải tuyệt tình đến vậy sao Tiêu Lạc, thế ba năm qua em cảm thấy anh chưa đủ tốt sao ?
Nhìn thấy ánh mắt thống khổ của Vương Tư Truy, Tiêu Lạc có thể nhìn thấu được nhưng cô không hề lẫn tránh mà còn thẳng thắn.
Hai tay cô đan vào nhau khẽ thở dài trong lòng nhưng vẫn nhẹ nhàng nói :

_ Tư Truy này, thật ra không phải anh không tốt hay không xứng đáng mà là tình cảm của anh đặt không đúng chỗ
Thoáng chốc ánh mắt Vương Tư Truy khẽ rũ xuống nhất thời im lặng không nói gì, Tiêu Lạc thấy thế tưởng chừng anh ta đã thông suốt nhưng cô đã lầm.
Bất ngờ Vương Tư Truy đứng phắt dậy ánh mắt anh ta nhìn Tiêu Lạc đầy tình cảm nhưng lời nói lại rất kiên định.
_ Tiêu Lạc, tôi không thể ngừng yêu em được bởi vì hình ảnh của em vẫn luôn quanh quẩn trong trái tim tôi, vậy nên xin em đừng ngăn cản tôi yêu nhà
Rầm.
Trái với lời kiên định của Vương Tư Truy, cô lại càng tức giận mà nhất thời đập tay lên bàn và theo bản năng cũng đứng phắt dậy.
_ Tại sao con người anh lại ngoan cố đến như vậy.

Được, tôi thừa nhận là tôi cảm nhận tình yêu mà anh dành cho tôi nhưng mà Vương Tư Truy, tại sao anh không thể cảm nhận được tình cảm của Thẩm Dao ?
Hai tay Vương Tư Truy bỗng dưng siết chặt lại vẫn cứng miệng im lặng.
_ Tôi nghĩ tình cảm của Thẩm Dao dành cho anh, anh là người rõ nhất nhưng tại sao lại vờ như không hiểu
Nghe đến đây, lòng ngực Vương Tư Truy bất ngờ phập phồng cũng vì tức giận, anh ta nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.
_ Đủ rồi đó Tiêu Lạc, em đừng vạch ranh giới tình cảm mà tôi dành cho em.

Nói thẳng với em luôn, tôi không hề có tình cảm với Thẩm Dao làm sao tôi có thể chấp nhận tình cảm của cô ấy
_ Nhưng anh không thể cho cô ấy cơ hội tìm hiểu anh sao ? cảm giác của anh khi người mình yêu không hề yêu mình, Thẩm Dao cũng giống như anh vậy

Tiêu Lạc cũng tiếc cho tình cảm của Vương Tư Truy, nhưng vì tiếc nên cô mới nói rõ mọi chuyện cho anh hiểu.

Nhưng có lẽ vì yêu quá mù quáng mà anh ta dường như đã trở nên ngu ngốc.
Lúc này Vương Tư Truy mới ổn định lại tâm trạng, anh ta trầm lại giọng nói :
_ Tiêu Lạc, hãy giúp tôi chuyển lời với Thẩm Dao rằng đừng tiếp tục yêu tôi nữa sẽ không có kết quả đâu
Thoáng chốc hai hàm răng Tiêu Lạc nghiến chặt, bàn tay khẽ siết lại.
_ Vương Tư Truy, hà cớ gì ôm mãi những bi lụy tôi nói anh nghe sau này anh sẽ phải hối tiếc khi không nhận ra tình cảm của Thẩm Dao sâu đậm đến mức nào
Khoé môi Vương Tư Truy không tự chủ được mà khẽ nhếch lên cười khẩy, anh ta không hề hé môi lấy một tiếng mà thẳng thừng quay lưng rời đi.
Tiêu Lạc cũng quên đi những chuyện lúc nãy, nhanh chóng đi tìm bốn cha con Lăng Bạch Ngôn, đúng lúc gặp họ ngay cửa.
Vừa thấy cô, Lăng Bạch Ngôn đã cuống cuồng lên hỏi :
_ Em và Vương Tư Truy đã nói chuyện gì mà phải kích động như vậy ?
Tiêu Lạc khẽ thở dài ngao ngán, sau đó kể lại sự tình cho Lăng Bạch Ngôn nghe.