Nằm khoảng được một lúc thì Lăng Bạch Ngôn bế Tiêu Lạc đi thẳng vào phòng tắm, anh cẩn thận đặt cô vào bồn tắm và điều chỉnh nhiệt độ nước sao cho ấm sau đó nhẹ nhàng giúp Tiêu Lạc rửa sạch từng trên cơ thể cô.
Hai mắt Tiêu Lạc bất giác nhắm nghiền lại vì đang hưởng thụ những động tác chăm sóc nhẹ nhàng của Lăng Bạch Ngôn.

Cô biết anh sẽ không bao giờ nghiêm túc trong việc giúp cô tắm cả, hai tay anh cố tình nhào nắn một cách đủ kiểu, Tiêu Lạc rất muốn phản kháng nhưng sức lực đều nhũn rã rời.
Khoảng ba chục phút Lăng Bạch Ngôn mới bế Tiêu Lạc về lại giường, hai người cứ thế nằm ôm nhau.
Tiêu Lạc khẽ đưa gương mặt xinh đẹp dụi dụi và khuôn ngực săn chắc của Lăng Bạch Ngôn, lâu lâu lại cắn vào ti hồng của anh sau đó cô bất ngờ lên tiếng :
_ Sao em cứ thấy giữa chúng ta giống như đang vụng trộm vậy, anh thấy vậy không Lăng tiên sinh ?
_ Cũng tốt ! anh thấy nó rất thú vị
Lăng Bạch Ngôn thì lại bình thản đáp, cô nghe mà muốn cắn lưỡi tự tử nếu để Lăng phu nhân mà biết thì cô qua lại với Lăng Bạch Ngôn sẽ bị bà ấy mắng nhiếc đến chết mất.
Bất thình lình Lăng Bạch Ngôn làm động tác lật người Tiêu Lạc, để cô ngồi lên bụng mình.
Tiêu Lạc như theo quán tính mà hai bấu chặt vào hai bắp tay to lớn của Lăng Bạch Ngôn, gương mặt thoáng chốc nóng bừng khi toàn thân đang trần truồng mà phải ngồi lên người anh.
_ Nhấp một lần nữa nhé Lạc Lạc
_ Anh...Anh đang nói ngáo gì vậy, cơ thể em vẫn còn đang mệt
_ Không sao đâu
Lời của anh vừa mới dứt là cô cảm nhận được phía dưới của anh đang không ngừng rục rịch vào mông cô, mặt đã đỏ càng thêm đỏ.
Hai tay rắn chắc của Lăng Bạch Ngôn di chuyển đến vòng eo của cô, sau đó khẽ nhấc người Tiêu Lạc lên ngay sau đó anh đã đút thứ ẩm nóng kia vào trong cô.
_ Hự...Umm...

Lăng Bạch Ngôn nắm chặt eo Tiêu Lạc bắt đầu nhấp và thúc mạnh bạo lại vừa nhanh chóng.

Ánh mắt hổ phách của anh tập trung vào làn da mềm mại của cô, trông giống như da trẻ sơ sinh chưa một lần nhìn thấy mặt trời vậy, cộng thêm một cơ thể tuyệt mỹ thật khiến Lăng Bạch Ngôn muốn để lại dấu trên đó.
_ Lạc Lạc
Tiêu Lạc như có cảm giác trái tim mình sắp nổ tung luôn vậy khi vừa nghe giọng nói ngọt ngào của Lăng Bạch Ngôn gọi tên cô, cũng như đang dụ hoặc tai cô.
Một lúc sau Lăng Bạch Ngôn lại dịch người khẽ đặt Tiêu Lạc nằm sấp trên giường, anh trực tiếp đưa thằng nhỏ đút thẳng vào nơi bí mật của Tiêu Lạc.

Căn phòng giờ đây đã truyền đến tiếng ngâm nga đầy ái ngại và hòa quyện cùng tiếng thở dốc trông thật kích thích làm sao.
Tưởng chừng Lăng Bạch Ngôn sẽ buông tha, nhưng không ! anh lật ngược Tiêu Lạc tiếp tục ra vào.
_ Không được...Ưm...đâu...em mệt lắm rồi...Ah-ahh
Tiêu Lạc toan định giãy giụa muốn thoát ra nhưng bị Lăng Bạch Ngôn kiềm hãm lại, khẽ vỗ vỗ vào mông tròn trịa của cô sau đó cất tiếng.
_ Em muốn đi đâu khi bên trong em đã siết chặt của anh như vậy hả ?
Dứt lời, Lăng Bạch Ngôn càng tăng tốc nhịp nhấp của mình, Tiêu Lạc cắn cắn môi dưới mặc cho anh làm gì.
Sáng sớm ngày hôm sau Lăng Bạch Ngôn lại lái xe đưa Tiêu Lạc về Lăng Gia, cô khe khẽ bước vào trong nhà nhưng bất ngờ bốn ánh mắt ngồi trong phòng khách đang chăm chăm nhìn vào cô như thể đang nhìn một quái vật vậy.
Tiêu Lạc ngượng nghịu hơi cúi đầu rồi đi đến chỗ Lăng phu nhân và Vương Tư Truy, chưa kịp đặt mông xuống ghế khi lại nghe một giọng nói đầy nghiêm khắc của Lăng phu nhân.
_ Tối hôm qua con đã qua đêm ở đâu ?
Phịch !
Tay đang cầm túi xách nhưng vì thấy gương mặt đầy nghiêm túc của Lăng phu nhân khiến Tiêu Lạc chợt run rẩy nên bất cẩn đã đánh rơi cả túi xách.
Cô lắp ba lắp bắp trả lời :
_ Hở ? con...con..
Bất chợt ánh mắt sâu hút của Lăng phu nhân va vào một lọ thuốc trắng đang lăn lóc dưới sàn.

Nhìn theo ánh mắt của bà, hai mắt Tiêu Lạc chợt trố lên vừa hoảng hốt vội muốn nhặt lấy nhưng Lăng phu nhân đã kịp tay hơn cô.
_ Thuốc tránh thai ư ?
Trái tim Tiêu Lạc dường như muốn ngừng hoạt động, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.

Lăng phu nhân hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy.
_ Tiểu Lạc, con theo mẹ vào phòng ?
_ D..Dạ
Tiêu Lạc lấy hết can đảm mà theo Lăng phu nhân vào trong phòng ngủ của bà, khi bước vào đã thấy bà ngồi nghiêm túc trên giường hai tay khoanh lại.
_ Rốt cuộc con đã qua đêm với ai ?
Tiêu Lạc khẽ đưa tay bấu chặt vào gấu váy ánh mắt không hề nhìn thẳng vào mắt Lăng phu nhân, chừng chừ mãi cô mới quyết định nói ra.

_ Dạ là Bạch Ngôn ạ
_ Cái gì ?
Vừa nghe đến cái tên Lăng Bạch Ngôn đã khiến Lăng phu nhân choáng váng xém nữa sấp mặt xuống giường, bà có hơi tức giận nhưng vẫn kiềm chế tâm tình lại.
Bất ngờ Lăng phu nhân đứng phắt dậy đi đến nắm lấy tay Tiêu Lạc, bà khẽ thở dài ngao ngán :
_ Tiểu Lạc, đừng quá thân thiết khi con chưa xác định được mối quan hệ với Bạch Ngôn
Những lời nói của Lăng phu nhân khiến cô không khỏi xúc động, cô biết bà cũng chỉ vì quan tâm và lo lắng cho cô nên mới hơi nghiêm khắc.
_ Mẹ à, thật ra con đã cho Bạch Ngôn thêm cơ hội và cũng đồng nghĩa với việc cho bản thân con cơ hội, và cũng xin lỗi mẹ vì hôm qua đã nói dối mẹ
Lăng phu nhân chỉ khẽ cười :
_ Mẹ tôn trọng quyết định của con, chỉ cần con cảm thấy thoải mái thì mẹ cũng yên lòng hơn, mẹ mong Bạch Ngôn sẽ thật lòng yêu thương con.
_ Con cảm ơn mẹ
Tiêu Lạc mừng rỡ nhanh chóng ôm chầm lấy Lăng phu nhân, một lúc sau mới buông ra.

Tinh mắt thấy mấy dấu vết đỏ tím in hẳn phiền cổ của cô khiến bà muốn trêu ghẹo.
_ Chậc, con về phòng nghỉ ngơi đi chắc hẳn con cũng mệt rồi
_ Ạch.., sao ạ ?
Lăng phu nhân không nói gì chỉ đưa mắt chỉ vào vết hôn trên cổ cô, nhìn theo ánh mắt của bà khiến Tiêu Lạc tá hỏa vội vàng che lại rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng của bà.
Nhìn vào gương mặt đỏ ửng vì ngại ngùng của Tiêu Lạc khiến bà không khỏi nhoẻn miệng cười cười thích thú.

Khoảng một lúc Lăng phu nhân mới đi ra, mắt thấy phòng khách không còn thấy Vương Tư Truy đâu nữa nên nghĩ anh ta đi rồi.
Thật ra bà cảm thấy lấy làm tiếc cho tình cảm của Vương Tư Truy dành cho Tiêu Lạc nhưng trái tim cô vẫn mãi chứa hình bóng của Lăng Bạch Ngôn làm sao Tiêu Lạc có thể chấp nhận tình cảm mới.

Bà mong sau Vương Tư Truy sẽ gặp được một tình yêu hoàn hảo hơn.

Ting Toong !
Nghe tiếng chuông cửa quản gia Trưởng nhanh chóng chạy đi ra mở cửa, hai mắt bà bất chợt mở tròn lắp bắp gọi tên người đó.
_ Lưu tiểu thư ?
Trước mắt bà là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

Cô ta có khí chất rất thanh cao, nhưng lời nói lại..
_ Quản gia Trưởng, bác gọi tôi là Uyển Tiệp được rồi.

Nhưng tôi nghĩ nếu bác trực tiếp gọi tôi là Thiếu phu nhân thì tôi sẽ càng hài lòng hơn
Quản gia Trưởng thoáng chốc khó xử với lời nói của cô ta thốt ra.

Nhưng bà lại không hề ngu ngốc mà làm theo, bà bất ngờ nở nụ cười thân thiện đáp.
_ Thôi vậy, tôi vẫn nên xưng hô cô là Lưu tiểu thư được rồi.

Tôi sợ là tôi làm Lưu tiểu thư hài lòng thì sẽ khiến Thiếu gia của tôi không vui
Nghe những lời của quản gia Trưởng nói ra đã thành công chọc tức cô ta, Lưu Uyển Tiệp giận dữ giậm chân sau đó khẽ đẩy quản gia Trưởng ra một bên rồi ngang nhiên đi vào trong.
_ Bác gái !