Dứt lời, Lăng Bạch Ngôn không thèm đếm xỉa đến Tiêu Lạc mà loạng choạng lướt ngang người cô đi thẳng một mạch lên lầu.
Tiêu Lạc bất ngờ ngồi phịch xuống ghế sopha hai tay ôm mặt khóc thinh thích không dám khóc ra tiếng vì sợ làm phiền giấc ngủ của mọi người.

Rốt cuộc cô đã làm điều gì sai mà phải khiến Lăng Bạch Ngôn nhìn cô đến mức chán ghét khinh thường, cô đã gắng gượng làm một người vợ thật tốt nhất có thể nhưng nhận lại sự khinh bạc, sỉ nhục, thậm chí còn là sự tàn nhẫn của Lăng Bạch Ngôn.
Sự vô tâm của Lăng Bạch Ngôn là ngàn nhát dao đâm vào trái tim của cô vậy, đau lắm ! đau đớn đến quặn thắt.

Ngồi khóc một hồi lâu Tiêu Lạc mới chệnh choạng đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Ngày kế tiếp, Tiêu Lạc khẽ mở to đôi mắt lung linh như hai viên dạ minh châu đang nhắm nghiền dưới bầu trời xanh se lạnh kia ra, ánh nắng ướt át bất ngờ khiến cô hơi choáng váng sau đó cô bần thần lại ngồi dậy đi xuống giường.
Toan định xuống dưới lầu làm bữa sáng nhưng chợt nhớ đến chuyện hôm qua Lăng Bạch Ngôn đã từng nói chán ghét món ăn do cô nấu ngay cả bản mặt của cô anh cũng có phần ghét bỏ, Tiêu Lạc ngồi bần thần xuống mép giường thở dài ngao ngán ánh mắt rủ xuống trong miệng khẽ lẩm bẩm vài câu.
_ Ngôn ca, anh thật sự đã quên mất em rồi sao ?
Tách !

Bất thình lình hai hàng nước mắt lăn dài xuống giọt trúng mu bàn tay thon thả của cô, ngồi bần thần đến khi phía dưới truyền đến tiếng động cơ xe Tiêu Lạc mới ngờ ngợ ngồi dậy đi xuống dưới.
Quản gia Ân mắt thấy cô đi xuống liền vui vẻ tiến lại chỗ cô sau đó hiền hòa nói.
_ Tiểu Lạc ! cô dậy rồi, mau lại đây dùng bữa sáng nhé
_ Dạ
Tiêu Lạc đi theo quản gia Ân vào trong phòng ăn, mắt nhìn những món ăn đơn giản mà lòng cô trở nên ấm áp lạ thường, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống sau đó gắp một miếng thịt lợn chua ngọt bỏ vào miệng khẽ gật đầu tán dương.
Xong xuôi dùng bữa ăn, Tiêu Lạc hăng hái cùng mấy người hầu dọn dẹp mặc cho bọn họ không cho phép nhưng cô chỉ cười cho qua.
Cảm thấy bản thân quá nhàn nhã không có gì làm khiến cô hơi chán chường, chợt nhớ đến căn phòng kế bên phòng ngủ của Lăng Bạch Ngôn cô thoáng chốc tò mò vội đứng dậy đi lên lầu và nhanh đến căn phòng đó.
Cạch !
Tiêu Lạc đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cô là một không gian rộng lớn nhưng chứa đầy sự u ám đến đáng sợ, cô khẽ bước từng bước tiến đến bàn làm việc giờ đây cô mới nhận ra rằng căn phòng này vốn là thư phòng làm việc của Lăng Bạch Ngôn.
Đưa mắt ngắm nghía chung quanh không có gì đặc sắc ngoài nhiều kệ sách, nhưng bất ngờ ánh mắt tinh ranh của Tiêu Lạc va vào khung hình được đặt trên bàn làm việc Lăng Bạch Ngôn, cô có một chút thắc mắc liền đi đến cạnh bàn làm việc khẽ cầm lên xem nhưng chưa kịp nhìn rõ con người trong khung hình đó thì bất chợt phía sau lưng cô truyền đến giọng nói băng lãnh của Lăng Bạch Ngôn.
_ Cô đang làm gì trong phòng của tôi vậy hả ?
Choảng !
Bởi có lẽ khi nghe giọng nói băng lãnh của Lăng Bạch Ngôn khiến Tiêu Lạc nhất thời kinh hãi vừa sợ sệt đến mức đánh rơi cả chiếc khung hình đang cầm trên tay.
Thoáng chốc không gian trong phòng trở nên u ám đến ngộp thở, thân thể Tiêu Lạc run rẩy bẩy bất giác lùi vài bước ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mắt hung dữ của anh.

Lăng Bạch Ngôn khi tận mắt chứng kiến khung hình mà anh ngày nào luôn trân quý mà giờ đây rơi nát trước mặt anh.
_ Tiêu ! Lạc !
Khuôn mặt Lăng Bạch Ngôn trở nên đỏ bừng vì cơn tức giận tột độ, anh phừng phừng gằn giọng từng tên cô sau đó bước nhanh đến gần Tiêu Lạc không hề thương tiếc mà đưa bàn tay thô ráp tát thật mạnh vào gương mặt nhỏ nhắn của cô.
CHAT !
Bên khoé môi Tiêu Lạc cũng phải rỉ ra cả máu và cũng vì thân thể quá yếu đuối kèm theo sức lực quá mạnh của Lăng Bạch Ngôn khiến cô phải bổ nhào xuống đất, hai vành mắt cay xè rơm rớm nhìn anh như không thể tin được.
Định lòm còm ngồi dậy thì bất ngờ Lăng Bạch Ngôn ngồi xổm xuống thẳng thừng túm ngược lấy tóc cô lên, Lăng Bạch Ngôn hừ lạnh lên một tiếng đưa ánh mắt căm phẫn nhìn Tiêu Lạc như muốn ăn tươi nuốt sống sau đó buông lời cay đắng.

_ Tôi đã cho phép cô bước vào căn phòng này chưa ? Tiêu Lạc, cô còn cả gan làm vỡ nứt khung hình đó
Nước mắt Tiêu Lạc không thể chịu đựng được nữa đành rơi xuống lã chã, giọng nói run rẩy lên tiếng.
_ Em...em không có làm, chỉ là...
_ Tận mắt tôi chứng kiến nhìn thấy, cô còn mở mồm chối bỏ.

Được ! nếu như cô đã muốn chối bỏ không phải do cô làm thì hôm nay tôi sẽ khiến cô phải hối hận
Lăng Bạch Ngôn rời tay, di chuyển xuống cổ Tiêu Lạc mà bóp thật mạnh bạo vừa chặt đến mức phải khiến cô trợn tròn hai con mắt ngay cả sức phản kháng cũng trở nên yếu ớt chỉ nằm thoi thóp dưới sàn nhà đầy lạnh lẽo.
_ Tiêu ! Lạc ! tôi sẽ cho mạng sống của cô sẽ không tồn tại trong thế giới
_ Umm...làm ơn..buông
Lăng Bạch Ngôn hung tợn nghiến răng nghiến lợi gằn từng lời nói, một lúc sau anh bất ngờ ngừng tay lại Tiêu Lạc bắt đầu thở hồng hộc và cứ tưởng bản thân sẽ thoát chết nhưng không, Lăng Bạch Ngôn đứng phắt dậy đưa tay tàn bạo lần nữa nắm tay tóc Tiêu Lạc thẳng thừng lôi đi ra khỏi thư phòng.
Những người hầu cùng quản gia Ân thấy được cảnh tượng kinh hoàng này thì không tránh khỏi sự hoảng sợ nhưng nhiều nhất vẫn là lo lắng cùng đau lòng cho Tiêu Lạc.

Lòng quản gia Ân lúc này nóng như lửa đốt toan định tiến đến muốn giải thoát cho Tiêu Lạc nhưng bị ánh mắt hung tợn của Lăng Bạch Ngôn như lời cảnh cáo.
Quản gia Ân bất lực nhân đôi cứ như thế phải nhìn thân thể đáng thương của Tiêu Lạc bị Lăng Bạch Ngôn không thương tiếc lôi đi, ông rất nhiều lần muốn gọi điện cho Lăng phu nhân nhưng lại không liên lạc được.
Tiêu Lạc không khác gì quản gia Ân, cô cứ như thế mà nằm thoi thóp một cách bất lực để mặc cho Lăng Bạch Ngôn lôi đi.


Khi đến phòng ngủ của Tiêu Lạc, Lăng Bạch Ngôn mạnh bạo hất người Tiêu Lạc vào trong phòng sau đó quay sang nhìn quản gia Ân và những người hầu có mặt tại đây.
Anh đưa đôi mắt hổ phách đầy sự lạnh lẽo nhìn từng người một, sau đó phán một lời cảnh cáo chết chóc.
_ Mấy người ! kể cả quản gia Ân, chưa được phép của tôi các người không được tự động đến mở cửa cho cô ta trong vòng ba ngày, nếu tôi phát hiện thì hậu quả của mấy người không thể lường trước được đâu ?
Nghe những lời cảnh cáo của Lăng Bạch Ngôn tất cả người hầu đều sợ sệt đến mức xanh cả mặt mày, bọn họ run cầm cập không thể nhúc nhích người, Lăng Bạch Ngôn quay ngoắt sang quản gia Ân.
_ Ông còn không mau khóa trái cửa phòng cô ta lại ?
Quản gia Ân khẽ siết chặt tay, ông bất ngờ cương quyết không chịu làm theo nhưng điều này đã làm cho Lăng Bạch Ngôn nổi giận đến mức phải bật cười.
_ Ha, ông muốn tạo phản sao ? tôi nói lần nữa ông mau khóa trái cửa phòng cô ta lại
Ông lúc này mới bần thần lại, khẽ đưa mắt đau lòng nhìn Tiêu Lạc đang nằm thoi thóp dưới sàn nhà, ông hơi chừng chừ đi đến phía cửa rồi ngậm ngùi khóa trái cửa phòng ngủ của Tiêu Lạc lại.
_ Hừ
Lăng Bạch Ngôn hừ lạnh lên một tiếng sau đó quay ngoắt đi xuống dưới lầu, quản gia Ân cùng những người hầu có chút tiếc nuối mà rời đi làm việc.