Bởi vì buổi tối hôm trước ngủ không ngon, vậy nên sáng hôm sau Đường Tâm Nhan tỉnh lại, sắc mặt có chút phờ phạc, tiều tụy.

Mặc dù cơ thể đang trong trạng thái mệt mỏi nhưng Đường Tâm Nhan sau khi vệ sinh cá nhân xong, vẫn bước ra khỏi phòng.

Đứng ở góc cầu thang lầu hai, Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy đang ôm con trai, vẻ dịu dàng trong anh khi nhìn con khiến Đường Tâm Nhan có chút không thể tưởng tượng nổi, đây vẫn là đại bá chủ trên thương trường Mặc Trì Úy sao?
Đường Tâm Nhan không muốn phá hỏng cảnh tượng ấm áp của hai cha con bên nhau, vì vậy khi bước xuồng lầu cô đi rất nhẹ nhàng.

“Mẹ ơi.

.

” Khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, con trai đang được Mặc Trì Úy ôm trên tay, dang tay ra, nhìn cô cười thật tươi.

Đường Tâm Nhan ngay lập tức bước tới, ôm con trai vào lòng, ngồi trên ghế sô pha đối diện với Mặc Trì Úy.

“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Nhìn thấy rõ vết thâm quầng trên mặt cô, Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi, bởi vì sợ Đường Tâm Nhan từ chối sự quan tâm của mình, anh không ngồi xuống bên cạnh cô.

“Cũng không phải là ngủ ngon lắm, nhưng không có chuyện gì cả, tôi không sao.


Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói, không có từ chối sự quan tâm của Mặc Trì Úy.

“Cậu chủ, cô chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ.

” Người giúp việc đi tới trước mặt hai người nói, về cách người giúp việc gọi mình, Đường Tâm Nhan thực sự bất lực vô cùng.

Mấy người giúp việc này kể từ khi cô quay lại đây lúc nào cũng gọi cô là cô chủ, cô cũng đã góp ý mấy lần liền rồi nhưng mà lần tiếp theo, họ vẫn gọi cô là cô chủ như cũ.


“Anh…” Đường Tâm Nhan đang định lên tiếng, Mặc Trì Úy đã ngẩng khuôn mặt đẹp trai lên.

“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Câu hỏi của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan có chút do dự.

“Anh có thể bảo người giúp việc đổi tên xưng hô với tôi không? Dù sao chúng ta cũng đã ly hôn rồi, vậy nên đừng gọi tôi là cô chủ nữa, nếu không sẽ xảy ra hiểu lầm mất.


Đường Tâm Nhan do dự một hồi, cuối cùng cô vẫn nói ra câu này.

“Em ghét cái thân phận bà Mặc đến như vậy sao? Cái thân phận này đối với em xấu hổ lắm à?” Nghe thấy Đường Tâm Nhan từ chối cái thân phận này không dưới một lần, trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy lộ ra biểu tình lạnh lùng.

“Tôi…” Cô khẽ thở dài: “Hai chúng ta đã ly hôn rồi, về mặt pháp luật không còn bất cứ quan hệ gì nữa.

Anh cho rằng, cách xưng hô như vậy phù hợp với tôi sao?”
Đường Tâm Nhan ngẩng đầu, đôi mắt phượng sáng ngời khóa chặt trên người Mặc Trì Úy.

“Em…” Nghe được lời nói của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy rõ ràng cảm thấy trong lòng nhói đau.

“Thím Vương…” Nghe thấy tiếng gọi của Mặc Trì Úy, thím Vương liền đi tới.

“Cậu chủ có gì phân phó sao ạ?”
Thím Vương nhẹ giọng hỏi, rõ ràng cũng cảm nhận được trên người Mặc Trì Úy toát ra một luồng khí lạnh lẽo, bà rùng mình một cái, kinh hãi dựng đứng cả tóc gáy.

“Thông báo cho tất cả người làm trong nhà rằng từ nay về sau không được phép gọi cô chủ nữa, cũng phải bảo họ nhớ rằng Mặc Trì Úy tôi, bây giờ là một người độc thân.


Nói xong lời này, Mặc Trì Úy nhìn chăm chăm vào Đường Tâm Nhan, sau đó xoay người rời đi.

“Anh… anh không ăn sáng sao?” Đường Tâm Nhan không nhịn được hỏi khi thấy Mặc Trì Úy đi về phía cửa.

Ăn sáng? Làm gì còn có tâm trạng để mà ăn sáng nữa.

“Anh không đói.


Nhìn thấy bóng lưng rời đi của anh, cô bất lực thở dài.

Đã mấy ngày liên tiếp Mặc Trì Úy không về biệt thự, điều này khiến cho Đường Tâm Nhan cảm thấy có chút kỳ quái, cô lại ngại không dám gọi điện cho anh.

“Cậu chủ có gọi điện thoại về không?” Đến ngày thứ tư, Đường Tâm Nhan không nhịn được đành hỏi người giúp việc bên cạnh.

Người giúp việc khẽ lắc đầu.

“Thực xin lỗi cô, cậu chủ không có gọi điện về, cô Đường, cô có chuyện gì sao? Nếu như cô có chuyện gì, tôi có thể giúp cô gọi điện cho cậu chủ.


Thím Vương nhẹ nhàng nói, bà là người làm việc trong biệt thự đã lâu, rõ ràng biết tình cảm của Mặc Trì Úy dành cho Đường Tâm Nhan.

“Không… không cần đâu, tôi không có chuyện gì quan trọng muốn hỏi anh ấy cả.


” Đường Tâm Nhan vội vàng giải thích, cô không hy vọng bất cứ người nào biết được, cô lạnh lùng vô tình với Mặc Trì Úy.

Sau khi cho con trai ăn no, rồi chơi với con một lúc, Đường Tâm Nhan đặt con trai vào xe đẩy, đẩy xe đi ra ngoài đại sảnh.

Đường Tâm Nhan tắm nắng một hồi rõ ràng cảm thấy tâm trạng đã hồi phục rất nhiều, nhất là khi nhìn thấy nụ cười trên mặt con trai, cô lại càng vui vẻ.

“Tâm Nhan…” Cố Nhiễm Nhiễm lái xe vào sân, sau khi xuống xe liền xách vài cái túi đi đến trước mặt cô.

“Bé con, để mẹ nuôi nhìn xem, cục cưng của chúng ta có nghe lời không nào?” Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp ôm Duệ Nhân vào lòng, thân mật hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của cậu bé.

Một lúc sau, cô ấy đặt Duệ Nhân vào xe đẩy.

“Tối nay cậu đi dự tiệc với tớ nhé?” Cố Nhiễm Nhiễm đề nghị nói.

“Tiệc sao?” Đường Tâm Nhan không nghĩ nhiều, lắc đầu từ chối lời đề nghị của Cố Nhiễm Nhiễm, dẫu sao thì việc cô ghét nhất chính là bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Tớ không muốn đi, cậu cũng biết mà, tớ không thích tham gia những chương trình như vậy.

” Vẻ mặt Đường Tâm Nhan tràn ngập sự có lỗi.

Cố Nhiễm Nhiễm khẽ thở dài.

“Cậu có chắc là không đi không? Theo như tớ biết thì tối nay Mặc Trì Úy cũng sẽ đến đó.


Cố Nhiễm Nhiễm nói với Đường Tâm Nhan những gì cô ấy vừa biết cách đây không lâu.

“Anh ấy… anh ấy trở về với cậu à? Nếu không, sao cậu lại biết được?” Đường Tâm Nhan hỏi với vẻ khó hiểu.

Cố Nhiễm Nhiễm lắc đầu.

“Tớ không về cùng anh ta, nhưng tớ thực sự biết rằng tối nay anh ta sẽ mang theo phụ nữ đến dự dạ tiệc từ thiện, hơn nữa tớ còn nghe nói người phụ nữ này là một ngôi sao nữ mới nổi.


Cố Nhiễm Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan đầy thần bí.


“Mặc kệ anh ấy mang theo ai đi cùng, tớ thật sự không thích tham dự những buổi tiệc như vậy, vậy nên anh ấy thích bao giờ về đây thì về, tớ cũng không là gì của anh ấy nữa.

Anh ấy đi đâu, làm gì, với ai không liên quan gì đến tớ hết.


Đường Tâm Nhan bình thản nói.

“Có thật là không liên quan gì đến cậu không? Tâm Nhan, có một vài lúc, đôi mắt của cậu đã bán đứng cậu đấy.

” Cố Nhiễm Nhiễm trêu đùa nói.

Nghe thấy lời trêu chọc rõ ràng của cô ấy, Đường Tâm Nhan có chút chột dạ.

Hai người trò chuyện đến gần trưa, Cố Nhiễm Nhiễm vì nhận được điện thoại của Trì Chi Hành nên phải ra về sớm.

Nhưng trước khi rời đi, cô ấy đã đặt một tờ giấy trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Đây là địa chỉ của bữa tiệc, đi hay không là tùy ở cậu.


Cố Nhiễm Nhiễm nói những lời này xong, cô ấy liền quay người rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng Cố Nhiễm Nhiễm rời đi, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười bất lực.

Rõ ràng cô tự nhủ rõ ràng rằng địa chỉ này không liên quan gì đến mình, nhưng dòng chữ ghi trên tờ giấy, Đường Tâm Nhan lại ghi nhớ rõ ràng.

Đường Tâm Nhan, hà tất mày phải làm như vậy chứ?.