- --
Lương Uyển Quân quan sát kỹ một vòng cô con gái đã lâu không gặp, vừa quen thuộc lại cực kỳ xa lạ, bả vai nhu nhược khẽ run, "Oản Oản, mẹ cho là... cho là con sẽ không trở lại nữa..."
Giờ phút này, Diệp Thiệu Đình ở bên cạnh cũng kích động không thôi, nghe vậy quay lưng lại lau nước mắt.
Khóe mắt Diệp Oản Oản cay cay, nghe thấy lời của Lương Uyển Quân, mơ hồ cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng. Nhưng bởi vì suy nghĩ trong đầu quá nhiều, nên cũng không nghĩ sâu, nghe vậy vội vàng đáp, "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Làm sao con lại có thể không bao giờ quay trở lại nữa? Con chính là con gái bảo bối của mẹ, còn ở bên mẹ cả một đời đấy!"
Lương Uyển Quân nghe nói như vậy, nhất thời nước mắt cũng không kìm được nữa, lã chã chảy xuôi xuống, "Oản Oản..."
Diệp Thiệu Đình vỗ bả vai của Lương Uyển Quân một cái, "Được rồi, đừng khóc, không phải là con trở về rồi sao? Em nhìn lại mình xem, đừng dọa con sợ!"
Diệp Mộ Phàm cũng nhanh chóng chạy đến trấn an, "Đúng vậy, không phải là Oản Oản trở về rồi sao, chúng ta về nhà rồi trò chuyện tiếp!"
"Mẹ, chúng ta về nhà đi!"
"Được... được... Về nhà..."
...
Kim Đô Bích Hải.
Rất nhanh, mọi người cùng nhau đi xe về tới biệt thự.
"Oản Oản, sau khi con về nước... dự định sẽ ở đâu?" Dường như Lương Uyển Quân có chút khẩn trương hỏi.
Diệp Oản Oản nắm lấy cánh tay của Lương Uyển Quân, vội mở miệng nói, "Ở trong nhà, con muốn ở bên mọi người nhiều hơn một chút!"
"Được được được..." Trên mặt của Lương Uyển Quân lập tức tràn đầy nụ cười, "Mộ Phàm, nhanh giúp em gái con đem hành lý bỏ vào phòng của con bé!"
"Biết rồi!" Diệp Mộ Phàm ai oán lầu bầu, "Mẹ, không phải là con đã nói với mẹ, số nụ cười của mẹ khi ở bên em gái nửa ngày, còn nhiều hơn ở với con một tháng!"
Lương Uyển Quân nguýt hắn một cái, "Em gái con biết điều, nghe lời lại hiểu chuyện như vậy, còn có một cậu bạn trai ưu tú nữa, con thì sao? Đến bây giờ ngay cả nửa cô bạn gái cũng chưa dẫn tới ra mắt với mẹ!"
Diệp Mộ Phàm cạn lời, "Mẹ, mẹ có chuyện gì cứ nói, làm sao có thể công kích cá nhân! Lúc trước con dẫn về nhiều cô như vậy, tại sao lại không nói?"
Lương Uyển Quân: "Con còn không thấy ngại nhắc lại chuyện lúc trước! Ngày ngày dẫn về toàn là thứ người gì đâu! Nếu không phải là em gái quản con tốt, bây giờ sợ là con đã bị đám phụ nữ lung tung kia lừa đến chẳng còn lại gì!"
Sắc mặt của Diệp Mộ Phàm nhất thời đen như đáy nồi, "Mẹ rõ ràng đang thiên vị! Rõ ràng trước đó em gái còn kém hơn cả con, mắt chọn đàn ông so với con chọn bạn gái, còn cặn bã hơn gấp trăm lần có được không!"
Lương Uyển Quân không nói hai lời liền nhéo lấy lỗ tai Diệp Mộ Phàm: "Sao lại nói em mình như vậy hả!"
Diệp Thiệu Đình cũng lập tức trừng mắt một cái, "Tiểu tử thúi! Có phải là bị ngứa da hay không?"
...
Diệp Oản Oản nhìn một nhà ba người đối thoại, không hiểu sao lại có một loại cảm giác thật thân thuộc trào dâng.
Đây quả thực tuy có chút khác biệt so với cách nói chuyện giữa cha mẹ nàng và Nhiếp Vô Danh, nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu!
Chẳng qua là, nhìn cảnh người một nhà hòa hợp ấm áp ở chung một chỗ cười đùa, Diệp Oản Oản bỗng nghĩ đến lời lát nữa mình sắp nói, khó tránh khỏi càng thêm khó mà mở lời...
Sau khi cất hành lý xong, mọi người cùng ngồi xuống ghế sa lon phòng khách.
"Chuyện em trở về nước, Yên Nhiên và Cung Húc bọn họ biết không?" Diệp Mộ Phàm hỏi.
Diệp Oản Oản: "Còn chưa có nói, em định âm thầm trở về, cho bọn họ một niềm vui bất ngờ!"
"Đúng rồi, kịch bản lần trước em chọn giúp Cung Húc không tệ, phỏng chừng lần này có thể nhận được đề cử giải thưởng lớn ở nước ngoài!" Diệp Mộ Phàm mở miệng nói.
"Ồ..."
"Yên Nhiên cũng thật lợi hại, mọi bước đi đều luôn vững vững vàng vàng, đặc biệt khiến cho người ta bớt lo!"
"Yên Nhiên dĩ nhiên là em yên tâm."