Vừa đưa chén trà lên miệng nhâm nhi, giọng nói trầm ổn của cha nuôi lúc này cất lên:
“Thủy tiên xanh… một loài hoa rất đẹp; nhỏ bé mong manh, khoác lên mình màu xanh hiếm bắt gặp trong những loài hoa, nhưng lại có sức sống vô cùng mạnh mẽ, tinh tế không nhiễm tạp chất, rất giống mắt của những đứa trẻ (hoa thủy tiên xanh tên tiếng anh là Baby blue eyes – đôi mắt xanh của em bé).”
Lời ông vừa dứt, tiếng cười khẽ của Triệu Y Vân liền vang lên, giọng nói trong trẻo của một cô nhóc tinh nghịch hướng ông hỏi:
“Cha nuôi trở thành nhà văn từ khi nào vậy?”
Nghe câu hỏi của cô, ông bật cười thành tiếng, nghiêng người nói nhỏ vào tai cô:
“Ta nén đọc trong cuốn thảo dược học của con đó.”
“hahaha…”
Lời nói này của ông khiến Triệu Y Vân cười lớn, thậm chí chính ông cũng cười vì sự vui vẻ của cô:
“Con biết không, con rất giống những bông hoa thủy tiên này, nhỏ bé nhưng vô cùng mạnh mẽ...!Lần đầu tiên ta gặp con ấy à, lúc đó con còn bé xíu, chắc chỉ lớn hơn bàn tay của ta một chút, con được đặt trong một chiếc túi vải để ngay trước cửa một cô nhi viện, nhưng có lẽ do lúc đó trời đã khuya nên không ai biết đến sự tồn tại của con.
Vì thiếu đi hơi ấm của mẹ, con bắt đầu khóc lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhưng đôi mắt con lại vô cùng sáng, lúc bế con trên tay, khi bàn tay nhỏ xíu của con nắm chặt ngón tay út của ta không buông, ta liền biết con là do ông trời ban tặng cho ta.”

Dừng lại một chút nhìn lên Triệu Y Vân, lúc này cô cũng đang nhìn ông rất chăm chú, đây là lần đầu tiên ông nói về cái ngày ông nhặt được cô.
“Từ nhỏ đến lớn con luôn luôn tự hào vì là con gái của cha.”, Triệu Y Vân mỉm cười nhìn ông nói.
“Ta vẫn nhớ lần đầu tiên con gọi ta một tiếng cha trong những ngày đầu tập nói, lần đầu tiên con tập đi, lần đầu tiên con bắt đầu luyện võ, và cả tính cách của con biểu hiện theo thời gian, so với Ái Linh và Giai Kỳ, con là người hiểu chuyện hơn hẳn.”
Nghe những lời ông nói, Triệu Y Vân lên tiếng hỏi:
“Cha có điều gì muốn nói với con sao?”
“Tại sao con lại hỏi ta như vậy?”
“Bởi vì hôm nay cha không giống với mọi ngày.”
Giọng nói non nớt nhưng câu nói lại vô cùng hiểu chuyện của Triệu Y Vân khiến ông vừa vui lại vừa đau xót, ông thở dài nói:
“Y Vân, thời gian của ta không còn nhiều nữa.”
Câu nói này của ông khiến Triệu Y Vân như có một quả bom nổ trong đầu vậy, gương mặt lo lắng gấp gáp hỏi lại:
“Cha, cha đang nói gì vậy? Thời gian không còn nhiều nghĩa là sao?”
Nhìn ra sự lo âu trên gương mặt cô, ánh mắt hiền từ của ông hướng về những bông hoa thủy tiên nói:
“Ta mắc bênh nan y, chỉ còn sống được không đến bốn năm nữa.”
“Cha…”, Triệu Y Vân đôi mắt rưng rưng gọi ông.
“Đến bây giờ, ta vô cùng yên tâm về các con, về Tuấn Hạo, ta tin sau khi ta ra đi, Tuần Hạo hoàn toàn có khả năng dẫn dắt mọi người.

Chỉ duy nhất một người ta không yên tâm… đó là Linh Chi.
Con cũng biết trên người Linh Chi đang mang biến thể lạ, sáu năm qua ta vẫn chưa tìm ra được phương pháp loại trừ nó ra khỏi người con bé, thế nhưng thời gian của ta lại không còn nhiều.


Y Vân, ta biết trong số năm người các con, con là người tiếp thu y thuật nhanh nhất, con có thể vì ta, vì Linh Chi mà theo đuổi y học hay không? Nếu không loại bỏ được biến thể ra khỏi người con bé, ta sợ…”
Không đợi ông nói hết câu, Triệu Y Vân đã lên tiếng:
“Con sẽ tiếp nhận đào tạo y học, con sẽ hoàn thành tâm nguyện này của cha, vì Linh Chi, vì tất cả thành viên trong tổ chức, con nhất định sẽ loại bỏ biến thể ra khỏi cơ thể cậu ấy.”
Nghe lời cam đoan của Triệu Y Vân, ông không kìm chế nổi nước mắt, dang tay ôm lấy cô đang nước mắt tuôn rơi, giọng nghẹn ngào từ lồng ngực ông truyền đến bên tai cô:
“Cảm ơn con Y Vân, cảm ơn con rất nhiều.

Ta biết việc này là không công bằng với con, nhưng ta không còn cách nào khác, ta không yên tâm giao nghiên cứu này cho người ngoài.”
Nghe ông nói, tiếng khóc nức nở của Triệu Y Vân ngày một lớn hơn:
“Con không sao mà cha nuôi… nhưng người… hãy hứa với con một điều… người phải tiếp nhận điều trị tốt nhất… người không được bỏ cuộc…”
Vừa nói, vòng tay ôm ông của cô càng chặt hơn, như thể cô sợ nếu buông lỏng ông sẽ rời khỏi cô bất cứ lúc nào vậy.
‘Tại sao, tại sao cô mới chỉ cảm nhận được hơi ấm gia đình một chút thì ông trời lại mang cha đi? Cô đã một lần bị bỏ rơi rồi, sao còn nhẫn tâm cướp đi hơi ấm còn lại duy nhất của cô?’
Nghe giọng nói đứt quãng của Triệu Y Vân, cha nuôi liền gật đầu đồng ý:
“Ta hứa với con, ta nhất định sẽ tiếp nhận điều trị, nhưng chuyện này con đừng nói với ai, ta không muốn bầu không khí giữa gia đình chúng ta trở nên u uất, được không con?”

Triệu Y Vân: “Con hứa, con hứa mà huhu…”
Kể từ ngày hôm đó, cô bắt đầu lao đầu vào học y học, trong vòng ba năm, cô đã tiếp thu được rất nhiều kiến thức, đó cũng chính là lúc cha nuôi trao lại công trình nghiên cứu của ông cho cô.

Nhưng chỉ sau một năm, bệnh tình của ông bắt đầu chuyển biến xấu, cơ thể ông bắt đầu bài trừ thuốc cũng như những đợt xạ trị.
Ngày ông mất, lòng bàn tay run rẩy, già nua của ông nắm rất chặt tay cô, ánh mắt ông nhìn cô vẫn hiền từ như xưa, giọng nói của ông thều thào đứt quãng nhưng cô lại nghe rất rõ, ông nói:
“Ta tin tưởng ở con.”
Lo hậu sự cho ông xong, đêm đó cô đã khóc rất nhiều, từ nhỏ sống trong sự yêu thương chiều chuộng của ông khiến cô chẳng có gì phải lo nghĩ cả, nhưng giờ ông đã ra đi, ông đã rời xa cô mãi mãi, cũng ngày hôm đó cô đã thề rằng, nhất định cô sẽ hoàn thành tâm nguyện của ông, để ông trên thiên đàng có thể yên lòng và tự hào về cô…
“Cộc… cộc… cộc…”
Tiếng gõ bàn vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Y Vân, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, người đàn ông hôm trước đã ngồi trước mặt cô, cốc trà trên bàn cũng đã nguội lạnh từ bao giờ.