Đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên một bên giường lún xuống khiến Hà Linh Chi giật mình, lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.
Phương Thần Phong sau khi nằm xuống liền trực tiếp kéo Hà Linh Chi về phía mình, nhưng vẫn nhẹ nhàng nhất có thể.
Nhìn xa hắn vốn tưởng rằng cô đang ngủ, nhưng trong tư thế này hắn biết ngay là cô đang giả vờ.

Đối với một người được huấn luyện thân thủ kĩ lường như cô thì việc giả vờ ngủ qua mắt người khác là vô cùng dễ.
Nhưng đối với Phương Thần Phong mà nói, hành động này của cô giống như làm trò mèo vậy.

Mặc dù cô đã cố gắng điều tiết hơi thở sao cho đều nhất, nhưng vẫn có chút rối loạn.

Hơn nữa, vì đang ôm cô nên hắn cảm nhận rõ ràng nhịp tim đập vô cùng nhanh của cô.
“Tại sao lúc nãy lại khóc?”
Thấy cô vẫn im lặng ngoan cố diễn kịch, Phương Thần Phong liền trực tiếp vạch trần cô:
“Em còn định giả vờ ngủ đến bao giờ hả?”
Vẫn không có câu trả lời nào đáp trả, Phương Thần Phong nói tiếp:

“Bây giờ tôi đếm đến ba, nếu em không mở mắt thì tôi sẽ hôn em.

Ba hai một!”
Dứt lời, Phương Thần Phong liền cúi thấp đầu tiến sát mặt với mặt cô.
Còn phía Hà Linh Chi, khi nghe hắn uy hiếp vậy, cô vẫn đang suy tính có nên mở mắt hay không thì đã nghe hắn đếm nhanh như một cái máy vậy, ngay sau đó thì một hơi thở nam tính phả vào mặt cô.
Quá tức giận, Hà Linh Chi liền mở mắt quát:
“Cái đồ ăn gian nhà anh, có ai đếm giây mà đếm nhanh thế không hả?”
Nghe cô quát vậy, Phương Thần Phong không những không giận mà còn cười, nói:
“Tôi nói là tôi đếm đến ba, chứ đâu nói cho em ba giây?”
“Anh…”
Không kịp để cho cô bát nháo thêm, Phương Thần Phong lập tức cúi xuống dùng môi mình phủ kín môi cô.
Nụ hôn này của hắn quá đỗi dịu dàng, khiến cho Hà Linh Chi nảy sinh cảm giác dựa dẫm.

Cách mà hắn nhẹ nhàng ngặm nhấm môi cô, triền miên quấn quýt làm cô thấy mình được nâng niu.
Kết thúc nụ hôn, Phương Thần Phong cụng trán mình vào trán Hà Linh Chi, đầu mũi hai người chạm nhau, nói nhỏ:
“Yêu tinh!”
Sau khi lấy lại nhịp thở, Hà Linh Chi liền chừng lớn mắt quát tiếp:
“Này! Tôi không ngờ anh lại là kẻ nói mà không giữ lời như vậy đấy!”
“Tôi không giữ lời? Tôi không giữ lời khi nào chứ?”
“Anh còn chối cãi hả? Vừa rồi chẳng phải ý anh là nếu tôi mở mắt ra thì sẽ không hôn hay sao?”
“Hình như… em hiểu nhầm ý của tôi rồi thì phải! Tôi nói là nếu em khôn chịu mở mắt ra thì tôi sẽ hôn em…”
Dừng một chút, Phương Thần Phong liền đặt lên môi Hà Linh Chi một nụ hôn thật kêu rồi mới nói tiếp:
“Không có nghĩa là em mở mắt ra rồi thì tôi sẽ không hôn em nữa!”
Dứt lời còn không quên quăng cho Hà Linh Chi một nụ cười xảo trá.
Ở bên hắn, cô luôn luôn là một con hổ con ngốc nghếch… nhưng cũng vô cùng đáng yêu.
“Anh… Hừ!!! Đồ giảo biện!”

Mặc dù trêu đùa với cô khiến Phương Thần Phong cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng điều hắn cần biết, cô vẫn chưa cho hắn hay:
“Em còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi! Vì sao ban nãy lại khóc?”
Nhìn thẳng vào đôi mắt phượng kía, Hà Linh Chi thấy bản thân như bị ngã sâu vào đó.

Ánh mắt hắn dịu dàng, nhìn cô vô cùng thâm tình, không còn sự lạnh nhạt như lúc ban đầu nữa.
Mặc dù Hà Linh Chi không trả lời, nhưng Phương Thần Phong vẫn vô cùng kiên nhẫn đợi đáp án của cô.
Qua một lúc lâu, Hà Linh Chi mới nghiêm túc hỏi:
“Anh không cảm thấy ghê sợ bản thân tôi sao?”
Lúc nói ra câu hỏi này, tâm trạng Hà Linh Chi vô cùng bất an, cô sợ…
“Sao phải ghê sợ? Em có gì khiến tôi phải ghê sợ?”
‘Tôi còn muốn ăn em từ trong ra ngoài, cả thịt lẫn xương nữa kìa!’
Câu trả lời của Phương Thần Phong đã xua tan hoàn toàn lo lắng trong lòng cô, trên gương mặt khả ái cũng vì thế mà có đôi nét vui vẻ.
“Em là đang tự ti vì bản thân mình sao?”
Nghe câu hỏi này, đôi mắt lưu ly sáng trong kia liền cụp xuống:
“Tôi không giống một người bình thường.

Tôi có thể giết chết bất cứ ai nếu không được tiêm thuốc, cho dù đó có là người mà tôi yêu thương nhất!”
Thấy cô như vậy Phương Thần Phong liền nâng cằm cô lên, bắt cô phải đối diện với hắn:
“Đúng! Em không phải người bình thường, nhưng không phải theo cách mà em nói.


Vì em không bình thường, nên mới có khả năng đứng cạnh bên tôi!”
Mặc dù Hà Linh Chi có thể hiểu rõ được những gì mà Phương Thần Phong nói, nhưng câu nói tiếp theo bật ra khỏi miệng cô một cách vô thức đến chính bản thân cô cũng không ngăn kịp:
“Anh nói vậy là có ý gì? Tôi không hiểu.”
“Ơ lại bên cạnh tôi, làm người phụ nữ của tôi… mãi mãi.”
Thời điểm hai từ cuối cùng được nói ra, trái tim đang treo lơ lửng của Hà Linh Chi liền đập một cách điên cuồng.
‘Hắn nói vậy là sao? Có phải hắn cũng có tình cảm đặc biệt với mình?’
Mặc dù rất muốn biết, nhưng Hà Linh Chi vẫn là không có dũng khí để hỏi.

Cô sợ câu trả lời mà Phương Thần Phong nói ra sẽ khiến trái tim cô vỡ vụn.

Cứ như vậy cũng tốt, để khi một ngày nào đó buộc phải rời đi, cô cũng ngang nhiên mà đi, hắn sẽ không bao giờ biết được tình cảm mà cô dành cho hắn.
Cô đây là đang tự chừa cho mình một đường lui!.