Lại một ngày nữa trôi qua, nhìn chiếc bánh kem trước mặt, Hà Linh Chi mỉm cười nói với bác chuyên gia:
“Có thực sự là có tiến bộ không thưa bác?”
Nhìn cô, vị chuyên gia mỉm cười nói:
“Đương nhiên rồi, hơn nữa tiến bộ nhiều là đằng khác, bánh đã có vị thanh hơn, trang trí cũng đẹp mắt hơn, với lại… hôm nay cháu không làm hỏng chiếc lò nướng nào.”
Lời ông vừa dứt, cả hai người đều bật cười ha hả.
Nhìn lên đồng hồ đã là chiều tối, Hà Linh Chi quay lại nói với ông:
“Cũng hết giờ làm rồi, để cháu kêu tài xế đưa bác về nhé?”
“Ây da… không cần đâu, bác có xe mà.”
“À quên mất, không biết bác tên là gì?”
“Uhm\~\~\~ Cứ gọi bác là Quý Ông Vui Vẻ đi?”
“Haha… Vậy bác về cẩn thận, Quý Ông Vui Vẻ.”
“Tạm biệt cháu, hẹn mai gặp lại.”
“Tạm biệt bác.”
Chào tạm biệt xong, vị chuyên gia kia cũng nhanh chóng rời khỏi Hắc Phong Bang.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của ông, Hà Linh Chi không hiểu sao cảm thấy thực bình yên, ông ấy đã gần sáu mươi tuổi rồi nhưng gương mặt vẫn vô cùng anh tuấn, hơn nữa thân thể của ông cũng vô cùng khỏe mạnh, nhìn vào chẳng ai nghĩ ông đã sống hơn nửa đời người rồi.
Cúi xuống nhìn chiếc bánh kem trước mặt, Hà Linh Chi liền thở dài.
Một mình cô không thể ăn hết cái bánh này, mà đem bỏ thì thật quá uổng phí, đột nhiên nhớ tới con hổ trắng Tiểu Bao, Hà Linh Chi vui vẻ cầm chiếc bánh đi ra ngoài.
Đi đến ‘biệt phủ’ của Tiểu Bao, Hà Linh Chi không chần chừ mà mở cửa đi vào bên trong, gọi nơi này là biệt phủ quả không hề sai, từ chỗ nó nằm cho đến vui chơi đều toát ra mùi tiền, cuộc sống của nó có khi còn sung sướng hơn cả cô ấy chứ, không làm mà vẫn có ăn, hơn nữa còn là ăn sang chảnh là đằng khác.
Nghe thấy tiếng động, Tiểu Bao liền gầm gừ tỏ ý không vui, hiện đang là giờ nghỉ ngơi của nó, kẻ nào to gan dám đến quấy rầy nó sẽ không bỏ qua, nhưng khi nhìn thấy người đến là Hà Linh Chi thì nó liền quẫy đuôi chào đón.
Khá lâu rồi cô chưa đến đây chơi với nó, bây giờ gặp lại liền thấy vui vẻ, đặt chiếc bánh lên cái bàn đá bên cạnh, Hà Linh Chi nâng hai tay vu.ốt ve thân hình mũm mĩm của nó, còn Tiểu Bao thì khỏi phải nói, nó vui mừng không thôi, cái đầu to cứ cọ cọ vào chân cô làm nũng, như thế này thì bảo sao ai cũng không tin khi nghe đến chiến tích giết người dã man trước đây của nó.
Đùa nghịch với nó một lúc, lúc này Hà Linh Chi mới đem hộp đựng bánh kem đến trước mặt nó.
Nhìn thấy chiếc hộp, Tiểu Bao quẫy đuôi không ngừng, nhưng khi Hà Linh Chi mở ra thì gương mặt nó xụi lơ, có vẻ như thất vọng vì bên trong không phải loại thịt thượng hạng nào đấy.
Nhìn gương mặt nó bỗng không cảm xúc, Hà Linh Chi bật cười ha hả nói:
“Tao nghèo lắm, không có tiền mua thịt ngon cho mày đâu, bánh này là tự tay tao làm, có muốn ăn thử không?”
Hà Linh Chi nói xong liền cầm một trong hai chiếc dĩa lên xắn một miếng bánh đến trước mặt Tiểu Bao, nhưng dường như nó đang giận dỗi nên đã ngoảnh mặt đi, thân hình mập mạp nằm rạp bên cạnh chân cô.
“Không ăn thì thôi, tao ăn.”
Nói xong Hà Linh Chi liền đưa miếng bánh lên miệng thưởng thức, đúng là tay nghề của cô đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi, bánh mềm mà thơm chứ không khô và có vị khét như ngày đầu tiên.
Cứ thế Hà Linh Chi một tay cắt bánh, một tay vu.ốt ve Tiểu Bao, gương mặt đăm chiêu ngắm nhìn hoàng hôn phía cuối trời.
Một lúc sau, có vẻ như Tiểu Bao thấy Hà Linh Chi không thèm chú ý đến mình nữa liền chủ động quay đầu lại, cái mũi to ngửi ngửi chiếc bánh một chút rồi mới vươn lưỡi ra.
Kết quả là chưa đầy năm phút sau, chiếc bánh kem to đùng của cô bị nó ăn hết không còn chút nào.
Thấy thế Hà Linh Chi ánh mắt khinh thường nhìn nó:
“Ban đầu còn bày đặt sang chảnh không chịu ăn?”
Nghe Hà Linh Chi nói, Tiểu Bao liền ngẩng cái đầu tròn ủm lên cọ cọ vào lòng cô, khiến cô phải bật cười.
Chơi đùa với Tiểu Bao đến tận tối, Hà Linh Chi suy nghĩ môt chút rồi chạy lên trên nhà chính, một lúc sau khi trở lại trên tay cô đang ôm một chiếc gối.
Đêm nay cô sẽ đến “biệt phủ” của Tiểu Bao ngủ một hôm, dù sao cũng chỉ có một mình cô, ban đầu cô định đưa Tiểu Bao lên phòng mình, nhưng lại sợ Phương Thần Phong không thích nên quyết định xuống đây ngủ với nó.
Dù sao thì chỗ này cũng chẳng khác trên kia là bao, bên trong chỗ nghỉ ngơi của Tiểu Bao phải nói giống như một cung điện, từ đèn trùm trên trần, điều hòa, hệ thống khử mùi đến chiếc đệm lông trắng muốt của nó, mọi thứ đều là hàng cao cấp, bên trong hoàn toàn sạch sẽ thơm tho vì ngày nào cũng có người đến vệ sinh.
Cô cũng bái phục độ cưng chiều của Phương Thần Phong đối với Tiểu Bao, nhanh chân nhảy lên chiếc đệm lông êm ái, Hà Linh Chi ung dung chiếm chọn hai phần ba chỗ nằm, Tiểu Bao nhìn cô như thế thì chỉ phẩy đuôi một cái, chiếc mũi to hừ nhẹ rồi cũng leo lên cuộn tròn cạnh người cô, còn cái đầu to lớn thì gác lên chiếc bụng nhỏ nhắn của cô.
Hà Linh Chi nhìn một màn này mà dở khóc dở cười, vì cô đã chiếm chỗ nằm của nó mà nó coi cô thành gối ngủ sao? Nhưng mà cô cũng mặc kệ, một tay xoa xoa đầu nó rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
---------
Phương Thần Phong bên này cả ngày đều bận rộn xử lý công vụ của tập đoàn từ xa nên đến tối mới có thời gian gọi điện cho Hà Linh Chi, nhưng cô lại không nghe máy, cả điện thoại di dộng lẫn điện thoại gia đình đều không liên lạc được.
“Thiện, xem một chút Linh Chi hiện tại đang làm gì.”
“Vâng thưa lão đại.”
Cúp điện thoại, Phương Thần Phong xoay xoay chiếc bật lửa bằng bạc trong tay, một lúc sau tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên:
“Lão đại, cô ấy đang ở chỗ Tiểu Bao.”
“Được rồi.”
Chỗ Tiểu Bao? Nhìn đồng hồ một chút thấy cũng không còn sớm, nhưng cô lại đến chỗ Tiểu Bao vào giờ này? Phương Thần Phong liền mở máy tính lên xem, truy xuất camera một lúc liền tìm thấy cô, nhưng một màn này khiến hắn á khẩu không nói được lời nào.
Cô thế mà lại xuống ngủ với Tiểu Bao? Thật hết nói nổi với cô.
Hắn vốn biết tướng ngủ của cô không được tốt, không, phải nói là cực kì xấu, nhưng bình thường do được hắn ôm khi ngủ nên cô mới ngoan ngoãn chút ít, bây giờ khi không có hắn cô liền bung xõa.
Tứ chi cô thoải mái dang rộng thành hình chữ đại (大), chiếc gối cũng bị cô đá xuống đất từ bao giờ, còn Tiểu Bao vì không có chỗ để nằm nên nó đành phải đi đến nằm cuộn tròn xung quanh cái đầu nhỏ của cô, nhìn vào chẳng khác nào cô đang đội một chiếc mũ lông to đùng trên đầu.
Phương Thần Phong cảm thấy rất muốn cười, nhưng trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào, cứ thế ngắm nhìn cô ngủ đến tận quá nửa đêm.
Lúc này, cánh cửa ra vào vang lên tiếng gõ, Phương Thần Phong nhíu mày một chút rồi đóng máy tính lại, nói:
“Vào đi.”
Nhận được sự cho phép, Lưu Kha Nguyệt ở bên ngoài liền đi vào, trên tay còn bưng theo một tách cà phê nóng, giọng nói thanh thoát vang lên:
“Muộn rồi mà anh vẫn chưa ngủ sao?”
Phương Thần Phong nhìn cô đáp:
“Chẳng phải em cũng vậy sao?”
Câu hỏi của anh khiến Lưu Kha Nguyệt bật cười:
“Lúc em ngủ hay bị giật mình tỉnh giấc, lúc nãy cũng vậy, khi đi ra ngoài uống nước thì thấy phòng anh vẫn sáng đèn nên mới mạnh dạn gõ cửa.”
“Vậy… em có gì muốn nói với tôi sao?”
“À… Em nghĩ mình nên nói lời cảm ơn với anh, cảm ơn vì chuyện trong quá khứ, cảm ơn vì đã mua em về, và cảm ơn vì đã mang lại cuộc sống mới cho em.
Em thực sự không biết báo đáp anh thế nào.”
“Em không cần phải báo đáp tôi, hãy cứ sống tốt là được.”
Lưu Kha Nguyệt lần nữa mỉm cười:
“Cảm ơn anh.”
“Người quen cả, đừng nói lời khách sáo như vậy.
Em còn gì muốn nói nữa không? Nếu không thì anh muốn đi nghỉ ngơi, hôm nay công việc có chút bận rộn.”
Lưu Kha Nguyệt lúng tung khi nghe câu nói ý tứ đuổi khách của anh:
“Vậy… vậy em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa.
Chúc anh ngủ ngon.”
“Em ngủ ngon.”
Sau khi Lưu Kha Nguyệt rời đi, Phương Thần Phong liền đứng lên đi vào phòng tắm.
---------
Sáng ngày hôm sau thức dậy, Hà Linh Chi liền bị dọa sợ một phen, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ chưa tỉnh hẳn nhìn ngó xung quanh, mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không có một đôi mắt vàng to đùng nhìn chằm chằm vào cô.
Sau một lúc bàng hoàng Hà Linh Chi mới lấy lại bình tĩnh, đưa tay véo véo hai chiếc tai của Tiểu Bao than:
“Mày làm gì mà mới sáng sớm đã nhìn tao như muốn ăn tươi nuốt sống như thế hả?”
Nghe lời trách móc của cô, Tiểu Bao cũng không kém cạnh mà ra oai.
Nó há miệng gầm lớn một tiếng rồi dùng đầu đập vào trán cô, sau đó hai chân trước nhoài lên đẩy đẩy hai tay cô, lúc này Hà Linh Chi mới để ý đến tướng ngủ của mình, quả thực là ba chấm mà.
Nhanh chóng nở một nụ cười nịnh nọt rồi nói với Tiểu Bao:
“Haha… chẳng mấy khi tao ngủ với mày, mày không để bụng chứ? Hơn nữa nhìn mày vẫn mạnh khỏe như vậy chắc không sao đâu ha?”, dù Hà Linh CHi được Tiểu Bao khá là yêu thích nhưng cô vẫn rất sợ bộ vuốt của nó nha.
Nghe cô nói xong Tiểu Bao hừ mũi mạnh một cái rồi cắn lấy một tay cô kéo đi, Hà Linh Chi cũng thắc mắc không biết nó định dẫn cô đi đâu nên để mặc nó kéo đi.
Nhưng thật không thể ngờ được, nó ấy thế mà lại kéo cô đi ra ngoài ‘biệt phủ’ của nó, sau đó còn tự mình dùng đầu đóng cửa lại.
Gương mặt Hà Linh Chi lúc này dài như cái bơm, cô đây là bị nó đuổi sao? Như để xác minh Hà Linh Chi nói lớn về phía Tiểu Bao:
“Này này… mày đuổi tao đó hả?”
Chỉ thấy Tiểu Bao không quay đầu lại mà phẩy phẩy cái đuôi hai cái, sau đó cũng khuất dạng sau cánh cửa.
Hà Linh Chi chẳng biết làm gì ngoài việc ngẩng đầu lên trời than:
“Số cô sao lại nghiệt ngã đến như vậy chứ? Đến một con hổ béo ú cũng không chào đón, mới hôm qua thôi nó còn ăn hết cái bánh kem của cô, vậy mà hôm nay lại có thể lật mặt nhanh như vậy rồi.”
Mặc dù nói vậy nhưng Hà Linh Chi cũng chẳng mấy bận tâm, cô bây giờ phải đi vệ sinh cá nhân một chút, có lẽ buổi học làm bánh hôm nay sẽ kết thúc sớm vì hôm nay chính là ngày mà Phương Thần Phong trở về.
[…].