Chiếc xe thể thao Lotus này, bên trong không có gì quá sang trọng cả, nhưng giá của nó cũng phải lên tới hơn trăm vạn!
Ở trong mắt những người bình thường, đây đã là một chiếc xe rất tốt rồi!
Nhất là đối với Tần Lục Nguyệt mà nói, lương tháng chỉ có 8 nghìn, chiếc xe trị giá cả trăm vạn thế này, quả thực có nằm mơ cũng không mua nổi.
Nhưng mà bây giờ, chìa khóa của chiếc xe cao cấp này lại rơi ra từ trong túi của Tần Lục Nguyệt, Vương Lan nhặt chiếc chìa khóa lên, lật đi lật lại để kiếm chứng.
Nhưng dù lật bao nhiêu lần đi nữa, sự thật chiếc xe thể thao cao cấp kia là của Tần Lục Nguyệt vẫn không thể thay đổi.
“Tần Lục Nguyệt! Cô lấy đâu ra nhiều tiền đến thế?”_Vương Lan bỗng hét lên: “Cô không phải không có tiền sao? Cô làm sao có thể có chiếc xe tốt như vậy?”
May mắn đối phương cũng không muốn đứng tiếp ở đây. vì thế anh ta lập tức gật đầu với Tần Lục Nguyệt, khách sáo nói: "Làm phiền rồi!"
Vương Lan chạy đến muốn ngăn không cho Tần Lục Nguyệt đi, nhưng bị mọi người nhanh tay cản lại.
Tần Lục Nguyệt thuận lợi mở cửa, mời đối phương lên xe, rồi lập tức lái xe rời đi.
Dọc đường, cả hai người đều rất ngại cho nên không ai nói chuyện với ai.
Tần Lục Nguyệt đưa anh ta đến công ty, anh ta xuống xe nói: "Cảm ơn"_Rồi lại nói thêm: "Nếu Tần tiểu thư có suy nghĩ muốn đổi công ty, thì hãy suy nghĩ một chút đến công ty của chúng tôi."
Tần Lục Nguyệt cười, nói: “Cảm ơn! Nhưng bây giờ tôi vẫn chưa có ý định đó."
Cô gái lễ tân không biết từ đâu đến, túm nó lại hỏi: “Lục Nguyệt, cô nói thật với tôi, chiếc xe kia có thật là của cô không?"
Mình giải thích như thế nào bây giờ? Nói xe là người khác cho?
Ai lại hào phóng như vậy?
Nói mình chính là thiếu phu nhân của Tông Thị?
Ai tin?
Tần Lục Nguyệt không biết nói thế nào mới phải, đành chọn cách im lặng là vàng.
Cô gái lễ tân thấy vậy, nghĩ là nó ngầm đồng ý, lập tức thần bí kéo Tần Lục Nguyệt lại hỏi: "Lục Nguyệt, vậy cô nói thật cho tôi, có có phải bị bao nuôi không?”
“Cái gì? Đùa cái gì vậy?"_Nếu nó bị người khác bao nuôi, làm sao còn phải lăn lộn kiếm tiền cực khổ như vậy làm gì?
Tần Lục Nguyệt thở dài một tiếng.
Mình biết ngay mà.
Một khi mọi người trong công ty biết mình có một chiếc xe tốt như vậy, nhất định mình sẽ bị mọi người mang ra bàn tán.
Mình thật sự không phải có ý mà!
Nếu không vì phải đi quá gấp, mình làm sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy chứ?!
Bây giờ làm sao đây? Giải thích như thế bào bây giờ?
Tần Lục Nguyệt vỗ vồ vai cô gái lễ tân, không nói gì.
Cô gái lễ tân lại tiếp tục nói: "Lục Nguyệt, cho dù cô bị bao nuôi cũng không sao cả! Tìm một vị Chủ tịch vừa đẹp trai vừa có tiền bao! Khiến Vương Lan kia tức chết! Xem cô ta sau này còn kiêu ngạo được nữa không?"
Tần Lục Nguyệt trầm mặc nghĩ, thực ra đúng là cô đang bị một vị Tổng giám đốc vừa đẹp trai lại vừa có tiền bao nuôi mà.
Nhưng mà, không thể nói ra như thế được.
Về bộ phận hậu cần, tất cả các đồng nghiệp đều ùa đến hỏi nó chuyện chiếc xe kia là như thế nào.
Tần Lục Nguyệt chỉ có thể bình tĩnh giải thích, đấy là xe của bạn nó, chỉ cho nó mượn tạm một thời gian thôi.
Còn về phần bọn họ có tin hay không, Tần Lục Nguyệt cũng không quản được.
Vì thế, cả công ty bắt đầu truyền ra tin đồn Tần Lục Nguyệt đang bị bao nuôi.
Tông Minh Hạo nghe thấy tin đồn kia làm cho hắn cười phá lên một trận.
Hắn cho Tần Lục Nguyệt chiếc xe kia chính là muốn gây thêm phiền phức cho nó.
Bây giờ, nghĩ đến dáng vẻ sứt đầu mẻ trán của nó, Tông Minh Hạo lại có chút chờ mong, không biết nó sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Tối nay, liệu cô ấy có đến cầu cứu mình không?
Dù sao, loại chuyện này, chỉ cần mình mở miệng, Tần Lục Nguyệt lập tức có thể xóa sạch mọi tin đồn.
Tông Minh Hạo bỗng nhiên rất mong chờ, thậm chí còn có chút mong muốn về nhà thật nhanh để xem nó như thế nào!
Tần Lục Nguyệt ở công ty chịu đựng rồi lại chịu đựng, rốt cuộc chịu được đến lúc tan làm, nó nhanh chóng cầm túi xách chạy nhanh đi.
Vừa ra khỏi công ty, Tần Lục Nguyệt hít sâu một hơi.
Cuộc sống sao lại khó khăn như vậy chứ?
Trong một ngày, lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Cô, Tần Quốc Dân, Tần Giai Nhân!
Bây giờ, lại có thêm một Vương Lan nữa!
Khi nào thì mình mới có hai chữ bình yên đây?
Tần Lục Nguyệt lấy xe xong, vừa lái xe trên đường vừa nghĩ đến chuyện mình bị mộng du.
Ban ngày, công ty có chuyện gấp, nên mình cũng quên không tự hỏi mình sao lại có thể vô duyên vô cớ trèo được lên giường của Tông Minh Hạo mà ngủ chứ?
Đây quả thật là một vấn đề rất lớn!
May mà hai hôm nay mình đều dậy trước, cho nên mới không bị Tông Minh Hạo phát hiện.
Nhưng mà, nhỡ hôm nào, anh dậy sớm hơn, xong lại nhìn thấy mình đang ngủ ngon lành trên giường của anh thì sao?
Sau đó, anh tức giận, đuổi mình ra khỏi Tông gia thì phải làm thế nào?
Minh làm sao còn có thể tiếp tục điều tra chuyện năm đó nữa?
Cô nói rất đúng, bây giờ đã qua rất nhiều năm rồi, hơn nữa năm đó hung thủ ra tay rất bí ẩn, trừ những gia tộc giàu có, quyền lực như Tông gia, làm gì còn ai có thể tra ra được nữa?
Ngoại trừ việc mình mượn năng lực của Tông gia để điều tra ra thì còn có thể nhờ ai?
Cho nên, không cần biết như thế nào mình cũng phải giải quyết cho bằng được vấn đề mộng du!
Hay là, đêm nay mình tự trói mình trên sô-pha đi?
Đúng, quyết định như vậy đi!
Tần Lục Nguyệt hạ quyết tâm, lái xe đi mua một cuộn dây thừng, sau đó vui vui vẻ vẻ trở về Biệt viện Tây Trang.
Tông Minh Hạo về từ rất sớm.
Hắn ở nhà chờ rồi lại chờ, liên tục nhìn đồng hồ.
Cô sao còn chưa về nữa? Không phải đã tan làm từ lâu rồi sao?
Cô rốt cục làm cái quái gì vậy?
Tiểu Triệu cùng 3 người trợ lí trao đối ánh mắt, Tổng giám đốc hôm nay cứ là lạ làm sao vậy!!!
Từ lúc về đến giờ, luôn có dáng vẻ đứng ngồi không yên, hơn nữa còn liên tục nhìn đồng hồ.
Hay là, Tổng giám đốc đang đợi thiếu phu nhân trở về?
Tiểu Triệu bỗng nhiên cảm thấy mình đã hiểu rõ được toàn bộ.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng xe ô tô, là tiếng xe của thiếu phu nhân!
Mắt Tông Minh Hạo sáng lên một chút nhưng lập tức trở lại bình thường, bình tĩnh ngồi ở ghế sô-pha uống trà, bày ra vẻ như không có việc gì cả.
Chỉ một lát sau, mọi người đã nghe thấy tiếng quản gia chào Tần Lục Nguyệt: “Thiếu phu nhân đã về!"
“Tôi về rồi đây.”_Tiếng nói của Tần Lục Nguyệt nhẹ nhàng vang lên, lòng của Tông Minh Hạo cũng theo đó mà yên ổn lại.
Ừ! Tiếp theo, mình phải đợi cô đến cầu xin mình!
Sau đó, mình sẽ vô tình mà từ chối cô!
Mình muốn làm cho cô ấy phải cực kì đau khổ, thương tích đầy người!
Tần Lục Nguyệt vừa vào đến nhà, đã thấy Tông Minh Hạo đang ngồi trên sô-pha nhàn nhã uống trà, bốn trợ lí đang đứng nghiêm chỉnh ở bên, không báo cáo công việc hay làm gì cả.
Tần Lục Nguyệt nghĩ.
Có lẽ bọn họ muốn nói nhưng không tiện nói trước mặt mình thì phải!
Bởi vậy, Tần Lục Nguyệt liền nói với Tông Minh Hạo: “Tôi về rồi. Anh cứ làm việc tiếp đi. Tôi lên phòng trước."
Nói xong, Tần Lục Nguyệt lập tức cầm túi xách đi nhanh lên phòng.
Tông Minh Hạo rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe nó cầu xin.
Không ngờ, cô gái này vừa vào đến nhà, bỏ lại cho mình một câu, rồi lại chạy nhanh lên phòng.
Cô lại có thể chạy....
Chạy…