Tần Lục Nguyệt vẫn còn chút do dự, cầm lấy dao nĩa nhưng không ăn mà vẫn mở to hai mắt nhìn Nghiêm Nặc.
Nghiêm Nặc bỗng nở nụ cười: "Tần Lục Nguyệt!"
"Hả?"_Tần Lục Nguyệt vẻ mặt hơi ngốc ngốc, nhìn Nghiêm Nặc.
"Cô rất tốt!"_Nghiêm Nặc đột nhiên rất nghiêm túc nói.
"Sao cơ?"_Tần Lục Nguyệt mờ mịt trả lời.
"Cô là người đầu tiên làm tôi cảm thấy thích đấy!"_Nghiêm Nặc vừa nói vừa nhăn nhăn mũi, trông cô ấy có vẻ nghịch ngợm và rất đáng yêu: "Cô không giống với những người ngoài kia. Bọn họ chỉ khoác lên người vỏ bọc đẹp đẽ và hào nhoáng, nhưng bên trong thì không biết đã thối nát đến như thế nào rồi. Nhưng cô rất khác, trên người cô có một mùi hương rất quen thuộc, làm người khác không nhịn được mà yêu thích!"
"A?"_Tần Lục Nguyệt cầm một miếng trái cây đưa lên miệng, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Nói xong, Nghiêm Nặc lại tiếp tục bắt đầu ăn uống.
Tần Lục Nguyệt nghĩ một lúc, cũng cúi đầu xuống bắt đầu ăn.
Hai cô gái không nói gì nữa, chỉ cúi đầu chuyên tâm ăn rồi lại ăn. Hai người ăn rất nhanh, trong nháy mắt đã giải quyết hết được đống đồ ăn trên bàn. Ăn nốt miếng cuối cùng, cả hai đồng thời đẩy chén đĩa ra.
A, thật thỏa mãn!
Tần Lục Nguyệt lúc này mới hiểu câu nói của Nghiêm Nặc. Nó và Nghiêm Nặc đều cùng một loại người, đó là ngay thẳng. Bởi vì tính cách giống nhau, cho nên vừa gặp đã cảm thấy yêu thích và thân thuộc.
Nghiêm Nặc đứng dậy, nói: "Đi thôi, chúng ta nên đi rồi!"
Nói xong, Nghiêm Nặc chìa tay về phía Tần Lục Nguyệt. Tần Lục Nguyệt cũng không ngại ngùng, cầm lấy tay Nghiêm Nặc. Hai cô gái tay nắm tay, cùng nhau đi xuống.
..
...
"Bây giờ, xin mời tiểu công chúa của chúng ta - Nghiêm Nặc tiểu thư lên sân khấu!"_Bên ngoài vang lên tiếng nói tràn ngập cảm xúc của người chủ trì.
Tần Lục Nguyệt bị Nghiêm Nặc nắm chặt tay, cứ như vậy đi trên tấm thảm mềm xốp, bước ra ngoài cùng cô ấy.
Ánh sáng rực rỡ làm cho cảnh vật bên ngoài như ở chốn thiên đường, mà cũng lại giống một đám mây mộng ảo. Tần Lục Nguyệt vừa bước đi vừa có cảm giác không chân thật.
Cô gái đang nắm tay dẫn nó đi ở trước mặt này, rõ ràng mặc một bộ váy công chúa rất đáng yêu, nhưng lại lộ ra nụ cười rất giống một con quỷ nhỏ.
Cô ấy rất ghét mọi người, nhưng lại yêu thích mình.
Cô ấy không thích giao lưu nhưng lại có thể đích thân mời mình.
Cô ấy rõ ràng rất nhỏ nhắn, nhưng lại cùng mình ăn rất nhiều thứ.
Tần Lục Nguyệt vẫn đang mải mê suy nghĩ, lại bị tiếng nói của Nghiêm Nặc kéo lại: "Tôi bây giờ chính thức tuyên bố, Tần Lục Nguyệt là bạn của Nghiêm Nặc tôi. Từ hôm nay trở đi, Nghiêm Nặc tôi đã trở lại!"
Ở dưới, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Tần Lục Nguyệt thấy có rất nhiều nhiều người bên dưới vây quanh, bọn họ đều đang vỗ tay rất nhiệt liệt. Trên mặt mỗi người đều mang vẻ nhiệt tình hay kích động hoặc cũng thể nụ cười ấy mang một ý nghĩa sau sắc nào đấy. Nhưng điều duy nhất Tần Lục Nguyệt có thể thấy rõ, bây giờ, trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có Nghiêm Nặc đứng cạnh nó là đang cười thật sự.
Nghiêm Nặc là chủ nhân của bữa tiệc, không thể lúc nào cũng ở bên Tần Lục Nguyệt được.
Chờ ồn ào náo nhiệt qua đi, Tần Lục Nguyệt mới như tìm lại được giọng nói của mình.
Nghiêm Sâm giơ ly rượu lên chào hỏi.: "Tần tiểu thư, chào mừng cô đến đây!"
Tần Lục Nguyệt cũng nhẹ nhàng nâng ly rượu của mình lên: "Cảm ơn!"
Nghiêm Sâm cười lịch sự nói: "Em gái tôi rất bướng bỉnh, từ nhỏ đến lớn vãn luôn làm mọi người trong nhà đau đầu vì nó. Người bên cạnh nó không nhiều, mà người được nó để vào mắt lại càng ít. Không ngờ rằng chỉ gặp Tần tiểu thư một lần mà Tiểu Nặc muốn kết thân với cô như đã quen biết từ lâu. Vốn dĩ, Tiểu Nặc không muốn tổ chức bữa tiệc này nhưng vì tôi nói sẽ mời cô đến, nên nó mới gật đầu đồng ý. Có thể thấy, Tiểu Nặc rất thích cô!"
Tần Lục Nguyệt bỗng thấy ngượng ngùng, nó cũng tự hỏi.
Nghiêm Nặc tại sao lại thích mình như vậy?
Mình cũng không phải có ba đầu sáu tay hay 72 phép biến hóa gì?
"Tần tiểu thư về sau có thể đến đây chơi thường xuyên hơn."_Nghiêm Sâm nói xong, lập tức chuyển chủ đề câu chuyện, hỏi: "Tần tiểu thư, tôi có thể mạn phép hỏi cô một chuyện không?"
Tần Lục Nguyệt lập tức nghiêm mặt trả lời: "Anh cứ nói."
"Tôi nghe nói, Tần tiểu thư kết hôn cùng Tông gia đại thiếu gia, thực chất chỉ là một cuộc trao đổi, xin hỏi việc này có thật không?"_Nghiêm Sâm hỏi xong, lập tức bổ sung thêm một câu : "Xin cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý muốn thăm dò chuyện riêng của cô, nhưng vì việc này có liên quan đến Tiểu Nặc, tôi thân làm anh trai, cũng nên cẩn thận một chút."
Tần Lục Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao! Dù sao chuyện này cũng không lừa được nhiều người lắm. Hôm đó, ở biệt thự của Mễ gia, Tông Minh Hạo thật ra đã nói rất rõ ràng rồi, tôi được gả vào Tông gia, chẳng qua chỉ là xung hỉ, không dùng được bao lâu, chờ Tông Minh Trạch tốt lên, chúng tôi sẽ ly hôn thôi."
Nghiêm Sâm gật đầu, nói: "Nếu là vậy thì tốt rồi."
Tần Lục Nguyệt nghi ngờ nhìn Nghiêm Sâm.
Nghiêm Sâm tiếp tục nói: "Cô và đại thiếu gia của Tông gia không có tình cảm với nhau, đến lúc ly hôn, cũng sẽ không bị tổn thương"
"Anh nói như vậy là có ý gì?"_Tần Lục Nguyệt khó hiểu hỏi.
"Đại thiếu gia của Tông gia nhiều năm qua không có người phụ nữ nào bên cạnh thực ra là vì trong lòng anh ta đã có một người..."_Nghiêm Sâm vừa nói tới đây, vai bị người khác vỗ một cái: "Nhị thiếu, đã lâu không gặp!"
Nghiêm Sâm nói với Tần Lục Nguyệt: "Xin lỗi, tôi phải đi trước, không tiếp cô được nữa rồi!"
Tần Lục Nguyệt gật đầu, nhìn Nghiêm Sâm cười nói với người kia một chút, xoay người đi ra chỗ khác.
Tần Lục Nguyệt cầm ly rượu vừa đi vừa nghĩ về lời nói của Nghiêm Sâm.
Trong lòng Tông Minh Hạo có một người?
Là người anh ta thích sao?
Người đó là ai?
Mễ Khả Nhi sao?
Tưởng tượng đến cảnh Tông Minh Hạo và Mễ Khả Nhi bên nhau, đáy lòng Tần Lục Nguyệt nổi lên một cảm giác rất kì lạ. Tần Lục Nguyệt lắc lắc đầu, đem những cảm giác kỳ lạ ấy dằn xuống đáy lòng.
Quan tâm anh thích ai làm gì, dù sao cũng không phải là mình.
Anh cùng ai ở bên nhau, là tự do của anh, không có quan hệ gì với mình cả.
Tần Lục Nguyệt lấy một ly Cocktail, ngửa cổ uống, chờ nó khôi phục tinh thần lại, mới phát hiện mình có thể uống nhiều như vậy.
Những việc hôm nay Tần Lục Nguyệt làm ở bữa tiệc, đều truyền đến tai Tông Minh Hạo không sót một chữ.
Nghe Tần Lục Nguyệt lại nói chuyện cùng Nghiêm Sâm, đáy lòng Tông Minh Hạo lại một lần nữa nổi lên một trân không thoải mái.
Phải biết rằng, Nghiêm Sâm là một trong thập đại công tử của tỉnh S, là một vị thiếu gia ôn hòa, nhã nhặn, lại còn rất đẹp trai, là mẫu người điển hình của mọi cô gái.
Một người đàn ông ưu tú như vậy, Tần Lục Nguyệt có lẽ cũng sẽ thích anh ta nhỉ?
Tưởng tượng, trong bữa tiệc đêm nay, Tần Lục Nguyệt lại mỉm cười cùng Nghiêm Sâm, Tông Minh Hạo đã đứng ngồi không yên.
Tông Minh Hạo lập tức đứng lên, nói: "Đến Nghiêm gia!"
Tiểu Triệu ngây người một chút, lập tức phản ứng lại.
Đây là Tổng giám đốc muốn đi đón Thiếu phu nhân về sao?
"Vâng, thưa Tổng giám đốc!"_Tiểu Triệu cung kính trả lời.
...
Lúc này, Tần Lục Nguyệt không dám uống rượu nữa, mà cầm một ly nước trái cây, đứng bên cạnh vườn hoa, từ từ thưởng thức.
Nhưng phía sau bỗng vang lên những tiếng ồn ào, còn có người hưng phấn kêu lên: "Đại thiếu gia của Tông gia đến!"
Tần Lục Nguyệt quay đầu lại, chỉ thấy trong ánh sáng, xuất hiện một bóng dáng đầy khí phách và nghiêm nghị, đang đi về phía nó.