La Chí lạnh mặt.

- Nhị Gia, tôi không biết ông có ý gì,nhưng ông nên nhớ Bạch Tư Vũ bây giờ là người phụ nữ của anh Hạo.Ông tốt nhất nên hiểu lý lẽ một chút..

Bạch Thiển nghe La Chí nói dứt lời, hắn liền cười lớn,cười một cách ngạo mạn khinh thường.

- Mày giờ này còn đem Lục Hạo ra nói chuyện với tao, cút qua một bên.

Bạch Thiển không muốn phí thời gian với La Chí, mắt thấy La Chí đứng chết một chỗ cũng không có ý rời đi.

Bạch Thiền phẩy tay ra lệnh cho thuộc hạ của mình tấn công La Chí.

Lần này như quyết đem Bạch Tư Vũ về cho bằng được,nên thuộc hạ của Bạch Thiển vô cùng hùng hậu, nhìn qua cũng rõ bên La Chí khó mà chống chọi được.

La Chí một mình đấu với ba bốn tên, vài người hỗ trợ nhưng không hề tương sức..

Mắt thấy người mình bị đánh đến thê thảm,La Chí nóng ruột tức giận chỉ muốn giết chết bọn chúng..

Bạch Thiển nói lớn với Bạch Tư Vũ.

- Tiểu Vũ với với Ba, Con đừng ngoan cố nữa.

Nói rồi ông ta đi đến nắm tay Bạch Tư Vũ kéo đi, La Chí thấy cảnh này liền xoay người tung cước vào người Bạch Thiển.

Ônh ta nghiến răng, buông tay Bạch Tư Vũ ra nhanh chóng rút súng chỉa ngay thái dương La Chí.

Dĩ nhiên La Chí không hề sợ hãi,anh ta vừa muốn phản kháng.

- Đùng..

Tiếng súng đã vang lên, Bạch Thiển đổi đối tượng, tàn nhẫn bắn vào tên thuộc hạ của La Chí.

Máu đỏ chảy ra, cùng tiếng hét thảm thương như xỏ xiên vào đầu La Chí.

La Chí ngưng ngay hành động phản kháng, mím môi nhìn ông ta căm phẫn.

- Mày hung hăng lắm đúng không, trung thành với Lục Hạo lắm đúng không.Hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày biết thế nào là trên dưới.

Nói rồi Bạch Thiển ác ôn xoay cán súng đánh mạnh lên đầu La Chí,dòng máu đỏ nhanh chóng chạy xuống mí mắt.

Bạch Tư Vũ hé miệng hoảng loạn, nhìn người nằm dưới sàn,máu đỏ be bét.Khắp nơi bên tai như vang lên tiếng hét,tiếng cầu xin,tiếng khóc còn có rất nhiều máu..

Bất giác cô xoay người nhìn bình trà trên bàn, chạy vội đến trước sự ngỡ ngàng của Bạch Thiển và La Chí.

Xoảng

- Tiểu Vũ.

Bạch Thiển hét lên lo sợ đi đến,nhưng không dám tiến lại gần.

Hành động của Bạch Tư Vũ thật khiến La Chí khiếp vía,anh chưa kịp trở tay đã thấy cô đập vỡ bình trà, bàn tay run run cầm lên miếng miễng sành để ngay cổ tay mình rồi hét to với Bạch Thiển.

- Thả tất cả họ ra,Bạch Thiển ông muốn thấy Tôi chết mới vừa lòng đúng không.

Sắc mặt Bạch Thiển tái mét, miệng lấp bấp vì quá bất ngờ mà không nói nên lời..

Chớp mắt mấy cái cho mình tỉnh táo rằng ông không nghe lầm vì Bạch Tư Vũ mới vừa nói chuyện..

- Con..Tiểu Vũ..con nói được rồi sao..?

Năm đó đi khám bác sĩ bảo Bạch Tư Vĩ bị trầm cảm sinh ra uất ức nên tạm thời không nói được.

Không ngờ hôm nay ông đã chờ đợi được ngày cô hết bệnh.

Bất ngờ xen lẫn vui mừng, nhưng lại đau lòng trong ngực âm ỉ.

Vì câu đầu tiên cô nói được lại là trong tình huống oái ăm này.

Đôi mắt thơ ngây hằng ngày mất đi độ ấm, bộ dáng lạnh lẽo này ông ta chưa bao giờ thấy qua..

Bạch Tư Vũ không trả lời câu hỏi ông ta, chỉ nhìn qua đám người La Chí, cổ tay giơ cao miếng sành bén nhọn cứa sâu vào làn da đỏ au.

- Ông muốn ép Tôi chết đúng không, thả bọn họ ra.Tôi sẽ không đi đâu cả,trừ khi Tôi chết.

Bạch Tư Vũ lúc này như con ngựa bất kham,mất khống chế..

Bạch Thiển vội ra lệnh cho thuộc hạ thả người,ông hạ giọng dỗ dành..

- Tiểu Vũ ngoan,ba thả họ rồi con đừng làm bậy.Tiểu Vũ, ba chỉ muốn tốt cho con.Con đi theo Lục Hạo sẽ không có tương lai..Con nghe lời ba được không.

- Im miệng, ông đi đi, cả đời này Tôi sẽ không bao giờ quay về bên cạnh ông đâu..

Lời nói Bạch Tư Vũ ít nhiều chọc giận đến Bạch Thiển,ông nghiến răng.

- Con..

Nhưng khi nhìn tay cô ứa máu, Bạch Thiển không dám làm càn.

- Tiểu Vũ, đừng làm bậy, con thà chết cũng muốn ở bên Lục Hạo.Nó xứng cho con làm vậy sao?

La Chí cũng lo lắng..

- Cô Bạch,đừng kích động, cô bình tĩnh đi..

Bạch Tư Vũ lắc đầu, ánh mắt bất giác trở nên vô hồn..

- Đừng ép Tôi..Các người cút hết đi..