Chương 2314

Cố Tịch Dao cũng chỉ đành gật đầu: “Dù sao chuyện này, tôi cũng không có hứng thú muốn biết. Có điều tôi muốn nói với anh là chuyện anh ấy hỏi tôi hôm nay là vì mẹ anh ấy rất nhớ nhung anh.”

“Ừm, tôi nghĩ cũng là như thế. Đến lúc nên sắp xếp cho hai chị em bọn họ gặp mặt rồi. Cũng đã nhiều năm như thế rồi, bật vô âm tín. Chuyện này, tôi thấy để em sắp xếp, xem xem nên làm sao.”

Cố Tịch Dao lập tức hiểu ‘bọn họ’ là chỉ mẹ của Bắc Minh Quân và mẹ của Vân Chi Lâm. Nhưng cô lại đanh mặt với Bắc Minh Quân: “Không cho phép anh giống như lãnh đạo chỉ huy tôi làm cái này làm cái kia.”

***

Bắc Minh Quân đưa cơ thể áp sát về phía Cố Tịch Dao, sau đó thấp giọng nói: “Vậy em muốn tôi giống cái gì?”

Cố Tịch Dao nhìn gương mặt cương nghị lại đẹp trai đó của anh, khóe miệng đó hơi cong lên. Vốn dĩ là một người có thể khiến hàng vạn cô gái say đắm, đổ rạp.

Nhưng nhìn thế nào lại…

“Em đang nhìn cái gì, có phải cảm thấy mình có hơi không thể nhịn được?” Thấy dáng vẻ có hơi ngây ngốc đó của cô, anh lại bổ sung thêm một câu.

Lẽ nào người nhà Bắc Minh bọn họ đều tự luyến như thế sao? Cố Tịch Dao thầm phỉ nhổ.

“Tôi lại nghĩ anh lớn lên cũng giống người, nhưng chuyện làm ra sao không có phẩm vị của con người thế.’ Cố Tịch Dao quăng lại một câu, có lẽ đây cũng là điều cô cho rằng có thể hung hăng đả kích anh.

Nhưng suy nghĩ của cô hình như sai rồi, chỉ thấy biểu cảm của anh không có thay đổi gì quá lớn. Chỉ có điều cơ thể rụt lại, giống như đang suy nghĩ câu nói vừa rồi nghe được, sau đó khóe môi hơi cong lên đã biến mất.

Thấy biểu cảm của anh thay đổi, có một loại sợ hãi từ từ bò trong lòng cô.

“Được rồi, chúng ta cũng nên nói chút chuyện chính đi.” Lời của anh chuyển chủ đề thật sự quá nhanh, khiến Cố Tịch Dao nhất thời không có thích ứng.

“Chuyện chính?”

Bắc Minh Quân gật đầu: “Phải, chuyện chính liên quan đến tụi nhỏ.”

Cuối cùng, chủ đề giữa bọn họ vẫn nói đến phương diện này.

“Ồ, thời gian quá muộn rồi, tôi bây giờ phải về làm việc rồi.” Cố Tịch Dao không muốn nói chuyện này với anh, cô cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó khẩn trương vội vàng từ trên ghế đứng dậy.

Cô muốn chạy trốn.

Nhưng, gần như mỗi một lần, cô muốn tránh né hành động của Bắc Minh Quân, cuối cùng đều trở nên công cốc.

Đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.

Một bàn tay lớn không biết từ bao giờ đưa ra, đã nắm chặt lấy cổ tay của cô, rõ ràng rất dùng sức.

“Ài, anh làm tôi đau.” Cố Tịch Dao nói, dùng sức muốn thoát ra.

“Ngồi lại.” Anh ra lệnh. Giống như quân chủ uy nghiêm đang hiệu lệnh thần tử của anh.

Phòng ăn này chỉ có một lối ra chính là ở đằng sau Bắc Minh Quân, nếu như muốn đi ra thì nhất định phải vòng qua anh. Nhưng anh lại không cho phép cô rời khỏi đây.

“Chuyện bên phía Bắc Minh Thị, tôi sẽ bảo Hình Uy đi xử lý.” Bắc Minh Quân nói rồi, rút điện thoại từ trong túi, gọi cho Hình Uy.

“Ông chủ, có gì căn dặn?” Tuy Lạc Kiều đã sinh con, nhưng Hình Uy lại không thể vì chuyện này làm trì hoãn công việc. May mà có Anna giúp, lúc này anh ta đã ở phòng làm việc rồi.

“Tịch Dao hôm nay có việc, chuyện của Bắc Minh Thị do cậu toàn quyền phụ trách.”

Hình Uy gật đầu: “Dạ được ông chủ, anh yên tâm đi, chỗ này có tôi rồi.”