**********
CHƯƠNG 9: ĐẦU ĐỘC
Người trong gương thật nhếch nhác.

Vì lần trước tóc vẫn chưa được gội, lại còn bị cô vò khiến cả mái tóc đều rối tung lên.

Còn về khuôn mặt...!
Mặc dù không sưng lên quá lớn, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, nhưng trên mặt lại có vài đốm lấm tấm đen sì dơ bẩn.

Trước đó trong khi làm thí nghiệm, khuôn mặt của Hạ An Nhiên bị nhiễm trùng nghiêm trọng, sưng tấy như đầu lợn.

Bởi vì lúc nốt sưng đỏ xẹp xuống, một số chất độc đã được thải ra ngoài và đông đặc lại thành từng khối dơ bẩn trên mặt.


Mấy ngày nay cô luôn bận rộn với dự án, có thể để ý mấy cái vết này được ư?
Hiện tại, khuôn mặt này thật kinh tởm giống như rãnh nước bẩn khiến cho người khác nhìn mà muốn buồn nôn.

Hạ An Nhiên bỗng nhiên hiểu ra ánh mắt của người hầu vừa rồi, giống như là nhìn thấy thứ gì đó kinh tởm vậy.

Chính cô nhìn mà cũng cảm thấy buồn nôn!
Hạ An Nhiên nhanh chóng đi tắm.

Tóc đã được gội sạch, bụi bẩn trên mặt cũng được tẩy sạch.

Hạ An Nhiên sờ sờ khuôn mặt đã khôi phục của cô, hai hàng lông mày xoắn xuýt lại với nhau: "Như thế này thì đúng là không nên gặp người khác!"
Ánh mắt của cô rơi vào hộp mỹ phẩm ở bên trên, trong đó có chứa một đống mặt nạ.

Hạ An Nhiên lấy một chiếc mặt nạ rong biển, dán lên mặt rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Còn chưa thay xong quần áo, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập cùng tiếng gọi của ba mình: "An Nhiên, là ba đây, ba đến thăm con đây."
Hạ An Nhiên không ngờ Hạ Đức Hải sẽ trực tiếp lên lầu.

Cô lập tức đi ra mở cửa.

Cửa mở ra, Hạ Đức Hải nhìn thấy khuôn mặt đang đeo mặt nạ đen của Hạ An Nhiên ló ra, ông ta liền bị dọa lùi lại một bước: "Cô, cô là ai?"
Hạ An Nhiên nhẹ giọng nói: "Ba, con là An Nhiên đây!"
Hạ Đức Hải: "Con làm sao lại biến thành như thế này?"
Hạ An Nhiên uỷ khuất nói: "Con chỉ muốn ăn mặc trang điểm một chút thôi, sao ba lại đi lên đây?"

Sau khi Hạ Đức Hải lấy lại tinh thần xong, ông ta ra vẻ thân mật, tiến lại gần và nói: "Ba chính là muốn nhìn xem con rể Lăng một chút."
Hạ Đức Hải nói xong liền bước vào phòng, căn bản không nhìn Lăng Mặc nằm trên giường chút nào, lực chú ý đều dồn về phía cửa ra vào.

Thấy ngoài cửa không có ai, ông ta nhanh chóng lấy ra một gói thuốc, nhét vào tay Hạ An Nhiên.

Hạ An Nhiên khó hiểu nhìn Hạ Đức Hải.

Hạ Đức Hải vội vàng giải thích: "Mấy ngày nay ba đều cẩn thận suy nghĩ.

Tuy rằng thiếu gia nhà họ Lăng bây giờ là kẻ sống dở chết dở, nhiều nhất cũng chỉ sống thêm được một hai tháng nữa thôi, thế nhưng ba thật sự không thể nhìn con chịu khổ sống trong nhà họ Lăng! Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta giúp cậu ta giải thoát, tốt cho cậu ta cũng tốt cho cả con!"
Ông ta đưa ngón tay chỉ vào gói thuốc trên tay Hạ An Nhiên.

"Đây là thuốc độc mãn tính, con cho cậu ta ăn rồi nuốt xuống, đến lúc đó cậu ta sẽ chết thần không biết quỷ không hay, sẽ không ai nghi ngờ con đâu, cũng chỉ cho rằng cậu ta là tự nhiên chết mà thôi."
Hạ An Nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ Đức Hải.

Hạ Đức Hải vỗ vỗ cánh tay của Hạ An Nhiên, ân cần nói: "Ba đều là vì muốn tốt cho con, muốn cho con sớm lấy lại tự do thôi!"
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.


Hạ Đức Hải thấy thế, lập tức đổi chủ đề: "An Nhiên, con ở lại đây phải sống cho tốt, nhớ chăm sóc tốt cho Lăng Mặc, hai đứa bây giờ đã là vợ chồng, phải sống cùng nhau cho thật tốt đó!"
Ngay lúc Hạ Đức Hải vừa dứt lời, thì Tôn quản gia đi tới.

Vẻ mặt Tôn quản gia nghiêm nghị nói: "Hạ tiên sinh, thiếu gia nhà tôi không thích người lạ tuỳ tiện bước vào phòng của cậu ấy."
Tôn quản gia không nghĩ tới, vừa mới không chú ý một chút, Hạ Đức Hải thế mà liền nhân cơ hội đi lên lầu, còn đi tới phòng của thiếu gia.

Cho dù bây giờ thiếu gia có nằm xuống, thì Tôn quản gia cũng sẽ không dễ dàng để người khác đặt chân vào phòng của thiếu gia.

Đối với việc Hạ Đức Hải không tuân theo cấp bậc lễ nghĩa, hấp tấp lên lầu, Tôn quản gia cực kỳ phản đối.

Hạ Đức Hải nghe vậy, lộ ra vẻ không vui, mở miệng nói: "Tôi là ba vợ của Lăng Mặc, sao lại có thể gọi là người xa lạ được? Một người hầu như bà, từ bao giờ lại chỉ trỏ việc của chủ vậy?".