Hạ An Nhiên thực sự rất đau đớn, cho dù trước đây cô không mong đợi gì nhiều ở Hạ Đức Hải.

Nhưng dù sao đó cũng là cha ruột của cô, cô không nghĩ ông ấy lại có thể làm như vậy.
Trong lồng ngực cô, như có một cây đao đâm xuyên vào, đau đớn.
Quan trọng hơn nữa,...!tên điên Lãng Mặc dựa vào cái gì mà nói cô “vô dụng Anh ta là một tên khốn
Hạ An Nhiên gục xuống trong vòng tay của Lăng Mặc mà khóc, có vẻ như cô không thể nào chịu nổi uất ức nữa rồi.

Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ, những giọt nước mắt không ngừng tuôn ra từ khỏe mắt ướt đẫm, khuôn mặt cô đã bắt đầu sưng lên.
Nhìn thấy Hạ An Nhiên như vậy, tay chân anh hơi luồng cuống.

Từ trước đến giờ, chưa bao giờ có người phụ nữ nào lại khóc lóc thảm thiết trước mặt anh mà không kiêng nề như vậy.
Lúc này ngoài ôm cô vào lòng, vỗ về, anh không biết làm gì khác, không biết cô đã khóc bao lâu rồi nữa.
Xe đến biệt thự Lăng gia, khi cửa xe được mở ra, Hạ An Nhiên nhận thấy cô ấy đang khóc suốt trong vòng tay của Lăng Mặc bộ đồ của anh ấy và chiếc áo sơ mi trắng bên dưới đều bị cô ấy làm cho ướt đẫm nước mắt.
Nhưng Hạ An Nhiên lúc này cảm thấy khó chịu, không muốn quan tâm đến chuyện đó, chết thì chết thôi! Không sợ gì cả!
Tôn quản gia, nhìn thấy Hạ An Nhiên xuống xe mà hai mắt đỏ hoe, còn thiếu gia quần áo xộc xệch, Tôn quản gia nói " Thiếu gia, Thiếu phu nhân vốn đã nhút nhát, cậu vừa ăn hiếp vừa dọa cô ấy, không sợ mất cô ấy sao?"
Bắt lực thúc giục.

"Cậu mau dỗ dành cô ấy đi" Lăng Mặc nhìn vẻ mặt cái gì cũng biết của Tôn quản gia.

Tôn quản gia vẫn kiên quyết “Thiếu gia, là một người đàn ông, nếu có sai lầm, cậu phải chịu.
Lăng Mặc có chút không nói nên lời, cảm thấy mình không làm gì sai.
Và...!như thế nào mà anh có thể đi dỗ dành con gái?
Haha, cả đời tôi cũng không bao giờ! Tuy nhiên nghĩ đến con mèo hoang bé bỏng đang đau lòng như vậy, anh vẫn điều khiển xe lần đi lên lẫu
Vừa đẩy cửa ra, nghe bên trong tiếng khóc nghẹn ngào đau đớn, tiếng kêu khóc này đập vào lòng Lăng Mặc.

Lăng Mặc cảm thấy vô cùng khó chịu
Anh nhìn vào con mèo nhỏ đang khóc lóc nằm trên giường.

Điều khiển xe lăn, đến bên giường, anh nhỏ giọng thì thầm: “Khóc thì có ích lợi gì?"
Hạ An Nhiên vốn đã khó chịu, đẫm nước nước mắt.

Cô quay đầu lại, nhìn Lăng Mặc đang ngồi trên xe lăn với ánh mắt chán ghét.

Lăng Mặc lạnh lùng nói: “Khi gặp chuyện, việc phải làm là không được buồn, không được tức giận, không được khóc mà là phải giải quyết được vấn đề."
Nghe những lời của Lăng Mặc mà nước mắt giàn giụa trong đầu Hạ An Nhiên xuất hiện hình ảnh nhiều năm trước, khi đó, khi cô suy sụp đến tuyệt vọng, cô cũng đã từng nghe thấy câu nói này. 
Vậy nên...!dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cô cũng biết mình phải đối mặt với khó khăn, không phải buồn mà khóc, khóc chỉ là biểu hiện của kẻ yếu đuối.
Nhưng chuyện của ngày hôm nay thực sự đã đâm trái tim vốn đã rất yếu đuối của cô.
Gia đình mà cô luôn mong chờ, tình thương mà cô luôn ao ước, bây giờ như một con dao đâm cô một cách mãnh liệt.
Điều khiến cô đau khổ nhất không phải là sự tàn nhẫn của
Hạ Đức Hải, mà là bây giờ cô cảm thấy mình vô cùng cô đơn, không một ai bên cạnh cô cả.


Sau bao nhiều năm, dường như dù ở thời điểm nào, cô cũng chỉ có một mình.

"Tôi cứ nghĩ mình đã quen với một mình, nhưng bây giờ tôi thấy mình sợ cô đơn".
Nước mắt lưng tròng, cô ôm chặt vòng tay mình “Một mình, thật sự không tốt chút nào." Cô ấy luôn rất độc lập, nhưng cô ấy không thích như vậy, nếu có người có thể dựa vào, cô ấy cũng muốn dựa vào.

Nhưng mà, không có...
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ đang buồn bã liếm vết thương sau khi bị thương, tìm đập dữ dội, những lời lẽ không thành lời đã bị kẹt lại.
Một lúc lâu sau...!Lăng Mặc giọng nói trầm thấp nhuốm vẻ dịu dàng, "Tôi đã chuẩn bị đồ tráng miệng cho cô, cô có muốn ăn không?".