**********
Chương 39: Không cam lòng!
Tên điên bệnh hoạn này, đột nhiên nắm lấy tay cô, thì thầm vào tại câu nói có vẻ như "liếc mắt đưa tình" này khiến Hạ An Nhiên lập tức hoảng sợ.

Cảm giác giống như một người vợ lừa dối, bị chồng bắt quả tang.

Hạ An Nhiên nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.

Vì vậy, cô nhanh chóng nhìn đối phương bằng một ánh mắt xa lạ, tỏ vẻ như cô và người đó là người lạ
Nhưng Lăng Mặc không quan tâm đến "màn trình diễn" của cô và trực tiếp nắm tay cô đi về phía thang máy.


Hạ An Nhiên hoàn toàn không thể diễn thêm chút nào nữa, rồi cứ thế bị Lăng Mặc đẩy vào thang máy một cách thụ động
Một lúc sau cửa thang máy tự động mở ra.

Cố Ngôn Duy đúng cách đó không xa, nhìn thấy Hạ An Nhiên và
Lăng Mặc chuẩn bị vào thang máy, trong lòng không kìm được cảm xúc, không nhịn được hét lên, “Lăng Mặc tiên sinh "
Lăng Mặc liếc nhìn Cố Ngôn Duy một cái.

Sau đó, siết chặt tay Hạ An Nhiên, nói:" Sau này, nếu gặp phải một số con chó mèo mà không biết, đừng để ý tới chúng " Giọng nói đầy mạnh mẽ và kiêu ngạo " Em là vợ của anh, sau này sẽ đại diện cho mặt mũi anh"
Hạ An Nhiên không nói nên lời nào nữa
Lăng Mặc rõ ràng đang xem Cố Ngôn Duy là người thứ ba đang xen vào mối quan hệ giữa anh và An Nhiên.

Vì thế, anh lạnh lùng không để ý tới Cổ Ngôn Du
Cùng lúc đó, Hạ An Nhiên cũng không thể giúp Cố Ngôn Duy giải thích bất cứ điều gì.

Nhìn thấy thái độ phớt lờ của Lăng Mạc, Cổ Ngôn Duy nhanh chóng nói thêm: “Tôi là Cố Ngôn Duỹ đến từ Bắc Kinh".

Lăng Mặc lúc đó vẫn không liếc nhìn Cố Ngôn Duy một cái, nói với giọng điệu lạnh lùng" Tôi chỉ biết Cổ Ngôn Thừa, còn tên của cậu, tôi chưa từng nghe qua Cổ Ngôn Duy bất ngờ sau câu nói đó của Lăng Mặc
Cổ Ngôn Thừa chính là cháu đích tôn của gia đình nhà họ Cố, cũng chính là anh cả của Cổ Ngôn Duy, và là người đại diện cho tiếng nói của gia đình họ Cố hiện nay
Đương nhiên, Cổ Ngôn Duy không thể nào được so sánh với anh của mình
Lăng Mặc bỏ đi sau những lời này, chẳng muốn nói thêm lời nào nữa, kéo Hạ An Nhiên vào thang máy, Cố Ngôn Duy nhìn An Nhiên và Lăng Mặc biến mất trước mắt mình, biểu cảm cực kì không cam lòng khi nhìn họ như vậy
Trợ lý của Cổ Ngôn Duy đúng ngay bên cạnh tức giận nói: "Ngôn Duy thiếu gia, hắn có tư cách gì mà nói về cậu như vậy?

Hắn hiện tại chỉ là một đứa con trai bị bỏ rơi của nhà họ Lăng."
Cố Ngôn Duy siết chặt nắm đấm, "Cho dù bây giờ anh ta là một đứa con trai bị bỏ rơi, nhưng anh ta là người đứng đầu tập đoàn Lăng Thị trước đây.

Còn tôi thì sao chứ? Bất kể trước đây, hay bây giờ......!đều không có gì."
Sau đó, đôi mắt của Cổ Duy Ngôn lóe lên những tia lửa đầy tham vọng, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài đầy ấm áp của mình ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nh*ật nhanh nhất
Quá khứ và hiện tại không quan trọng, quan trọng là tương lai, sau này ta sẽ có được mọi thứ mà ta muỗn, Cổ Ngôn Duy giọng chắc nịch: " Những thứ thuộc về ta, không ai có quyền lấy đi
Hạ An Nhiên ở trong thang máy thận trọng liếc nhìn Lăng Mặc, Lăng Mặc lúc này đang im lặng, trên người anh ta toát ra một luồng khí lạnh, khiến cô từ ngoài vào trong đều cảm thấy ớn lạnh.

Nhưng cô không biết là có phải anh ta đang gặp ảo giác hay không?.

Hạ An Nhiên cảm thấy tâm trạng của tên bệnh này có vẻ hơi tệ.

Hay là kết quả kiểm tra không tốt sao?
Và cô không biết cách nào để an ủi một người mà cuộc đời của họ đang đếm ngược từng ngày.


Chẳng lẽ nào không có cách nào để kéo dài sự sống cho anh hay sao, mọi cách đều vô ích sao?.

Điều cô có thể làm bây giờ là đi theo anh, để anh hạnh phúc nhất có thể trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời mình.

Hạ An Nhiên sững sở, “Giải thích gì cơ chứ?" trong lòng cô có chút hoảng hốt.

Chỉ là...!muốn làm một điều gì đó để anh có thể vui vẻ mà thôi?
Ngay lúc Hạ An Nhiên đang vắt óc suy nghĩ, Lăng Mặc lạnh lùng nhìn cô, “Em không muốn giải thích sao?"
Có lẽ nào, anh đã biết cô và Cố Ngôn Duy thật sự đang có mối quan hệ nào đó?
Và cũng biết rằng, cô đang muốn lén lút gặp Cố Ngôn Duy, mà không muốn để ai biết được?
Anh thực chất là đến để bắt gian!!!.