Lưu Nhất Uy đã sớm hỏi được đêm nay Thượng Quan Lệ mấy giờ sẽ vào sân khấu, vẫn ngụy trang thành fan ở đây chờ cô ấy.

"Lệ Lệ, chị sai rồi, em tha thứ cho chị đi... chị không phải người. Chị là kẻ khốn nạn."

Thượng Quan Lệ chậm rãi cúi đầu, lạnh lùng nhìn cô ta: "Đứng lên đi."

"Em tha thứ cho chị đi."

"Không, chị không xứng đáng được tôi tha thứ. Xin chị đừng quay lại quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, Thượng Quan Lệ tôi là người phụ nữ chị yêu không nổi." Thượng Quan Lệ cười lạnh: "Tôi không muốn nhớ lại quá khứ nguyên nhân duy nhất chính là chị, xin chị biến đi."

"Chị thích Quan Dĩnh như vậy, cứ tiếp tục thích đi, tôi không muốn lại có bất kì liên quan gì với chị, cuộc đời tôi rất quý giá, tôi không muốn lãng phí thời gian trên người chị nữa."

Thượng Quan Lệ kéo tay Mạn Nhu, quay đầu lại chính thức nói với Lưu Nhất Uy: "Nếu chị còn dây dưa với tôi, tôi sẽ thông qua con đường pháp luật khỏi tố chị, xin chị tự trọng, đừng sống ác tâm như vậy."


Các phóng viên mắt thấy cảnh Thượng Quan Lệ phản kích này.

Cô ấy đẹp đẽ tao nhã như là nữ vương, cũng không quay đầu lại vòng qua kẻ cặn bã từng khiến cuộc đời cô trở nên u tối kia.

Người chủ trì kích động cầm micro, thật lòng vì Thượng Quan Lệ tỉnh lại mà vui vẻ.

Đây là dáng vẻ dẹp nhất của một cô gái trong tình yêu, tự tin mà cao ngạo, loại người không đáng giá kia nên đạp đi thật xa.

"Mọi người có phải đều giống tôi bị Thượng Quan Lệ làm cho kinh diễm? Đêm nay cô ấy và Mạn Nhu cùng đi thảm đỏ, không phải tình nhân, mà là bạn thân thực sự, xin mời hai vị kí tên.

Lưu Nhất Uy còn quỳ gối tại chỗ, nhưng Thượng Quan Lệ vĩnh viễn không thể quay đầu lại liếc cô ta một cái. Cô ấy có tiền đồ và cuộc sống tốt đẹp, ngôi sao quốc tế xinh đẹp, tại sao phải vì loại cặn bã này mà quay đầu lại?


"Thượng Quan Lệ, tôi ủng hộ cô."

"Thượng Quan Lệ, cô là tốt nhất."

Người hâm mộ giơ cao gậy huỳnh quang lớn tiếng hô, trong đó cũng không thiếu fanboy công khai muốn cầu hôn Thượng Quan Lệ, có thể thấy được sự nổi tiếng của cô có bao nhiêu mạnh, Thượng Quan Lệ cười xoay người, ném một nụ hôn gió cho đám fan.

Mạn Nhu ở bên cạnh cảm nhận được biến hóa của Thượng Quan Lệ, thấy cô ấy chính thức thoát khỏi mảng mây mù này, sau này cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.

Mặc dù Mạn Nhu và Thượng Quan Lệ cùng đi thảm đỏ, nhưng chỗ ngồi của hai người không ở cạnh nhau.

Bên cạnh chỗ ngồi của Mạn Nhu là nghệ sĩ của Long Đằng, trong đó có Trương Y Lâm.

Lúc đó người phát ngôn của UNIC cạnh tranh khiến cho khiến cho hai người kết oán, đêm nay gặp mặt, đều không chào hỏi đối phương.


Trương Y Lâm là nghệ sĩ đang hot của Long Đằng, ôm vài giải thưởng, cô ta cao ngạo đi qua người Mạn Nhu, chung quy phải có thể vung một cái cúp trước mặt nàng.

Thậm chí cố ý đắc sắt nói: "Thấy cô đêm nay không hề có thu hoạch, có muốn tôi cho cô mượn cúp chụp ảnh không, giả bộ một chút?"

Mạn Nhu không để ý tới cô ta.

"Tôi cũng thật tò mò, Thượng Quan Lệ người ta là ngôi sao lớn, loại nhân vật nhỏ như cô nhất định phải đi cùng người ta, cô dựa vào cái gì? Lại không cảm thấy khó mà thở được sao?"

Mạn Nhu gợi lên nụ cười, quay đầu nhìn cô ta: "Người không thở nổi là cô mới đúng, tôi làm gì, có quan hệ gì với cô sao?"

"Tôi chính là nhìn cô không vừa mắt, rõ ràng giống như chõ giữ nhà nịnh bợ Thượng Quan Lệ, còn muốn nói bạn thân cái gì chứ?"

Mạn Nhu lạnh lùng đáp trả: "Thấy tôi không vừa mắt, liền ở trên màn ảnh thắng được tôi, cô nói những câu này không có bất kì ý nghĩa gì."
"Tôi thắng cô, dễ như ăn cháo. Nhiều cúp như vậy cô không nhìn thấy sao? Nhưng trong tay cô trống rỗng như vậy, tôi cảm thấy rất buồn cười." Trương Y Lâm châm chọc cười: "A, tôi biết tại sao cô lại đối tốt với Thượng Quan Lệ như vậy, cô ta bị tên cặn bã bỏ rơi, cô cũng bị người ta bỏ rơi, a... Thật sự là vận mệnh tương tự, bị người thượng rồi sau đó lại đạp đi, thật đáng thương."

Trương Y Lâm muốn nhìn thấy dáng vẻ thất lễ của Mạn Nhu, nhưng...

Mạn Nhu hoàn toàn không đếm xỉa đến những câu nói này, tiếng nói lạnh lùng trước sau như một: "Đó chỉ là suy nghĩ của cô."

Chuyện dùng ngôn ngữ công kích này, Mạn Nhu căn bản không để trong mắt.

Ngoài Phong Miên, nàng còn chưa thấy ai có thể tự kiềm chế hơn mình.

Trương Y Lâm ý tứ sâu xa nhìn Mạn Nhu, giống như cũng cảm thấy, là mình coi thường Mạn Nhu rồi.
Đích thực đêm nay Trương Y Lâm cũng thu hoạch không nhỏ, nhưng đều là một vài giải thưởng tùy tiện quay một bộ phim là có thể nhận được, cạnh tranh với cô ta đều là một vài người mới vào nghề, căn bản không so sánh được với giải thưởng mà Thượng Quan Lệ bọn họ nhận được.

Sau khi Thượng Quan Lệ được nêu tên đi lên sân khấu, ánh mắt Mạn Nhu vẫn dõi theo cô ấy, thật lòng vì cô ấy vỗ tay vui vẻ.

Mà Thượng Quan Lệ ở trên sân khấu quay về phía Mạn Nhu mỉm cười, cô ấy biết mình có thể có ngày hôm nay... người phải cảm ơn nhiều nhất chính là Mạn Nhu ở dưới sân khấu.

Cô ấy cầm micro lên, cảm khái nói: "Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ và chấp nhận tôi, chuyện gần đây tôi trải qua gần như khiến tôi không có cách nào đối mặt với cuộc đời sau này, nhưng có một người, ở lúc tôi tan vỡ nhất kéo tôi một cái."
Cô ấy nhìn Mạn Nhu, nước mắt bỗng nhiên liền rớt xuống: "Cảm giác này chỉ có người thật sự trải qua mới hiểu được, tôi từng vô số lần muốn tự sát, muốn yếu đuối tránh né tất cả, thế nhưng... Mạn Nhu kéo tôi từ giữa vòng xoáy trở về, cô ấy nói cho tôi biết nên quý trọng cuộc đời thuộc về mình."

"Nếu không có cô ấy, thì sẽ không có Thượng Quan Lệ bây giờ."

"Cảm ơn cậu, cảm ơn công ty chúng ta, cảm ơn tất cả những người ủng hộ, giúp đỡ tôi... Tôi sẽ càng cố gắng, xứng đáng với sự mong đợi mọi người dành cho tôi."

Thượng Quan Lệ ở trên sân khấu giờ cúp lên, Mạn Nhu là người đầu tiên vì cô ấy mà vỗ tay, tiếp theo toàn bộ hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

"Lễ trao giải hôm nay thật sự khiến người ta rất cảm động, nhìn thấy Thượng Quan Lệ có thể một lần nữa tỉnh lại đứng lên, tin rằng rất nhiều fan yêu thích cô ấy đều rất kích động. Tiếp theo là một chương trình đặc biệt, là cùng mời đến đôi chị em tốt Mạn Nhu và Thượng Quan Lệ, vì mọi người dâng lên một ca khúc êm tai."
"Mời hai người đi trước chuẩn bị một chút, các vị xin mỏi mắt mong chờ."

Mạn Nhu vừa bắt đầu liền nhận được thông báo của người chủ trì, có thể sẽ có sự sắp xếp như vậy, cho nên nàng đã đuổi kịp Thượng Quan Lệ hẹn xong danh sách bài hát, dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, Mạn Nhu đi về phía cánh gà.

Tuy nàng không phải ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng vì mừng Thượng Quan Lệ sống lại nàng đồng ý vì cô ấy lên sân khấu.

Mà lúc hai người nhận được tiếng vỗ tay và sự quan tâm, Trương Y Lâm hung hăng liếc bóng lưng Mạn Nhu, sau khi nàng rời đi, cũng nửa đường đi ra một đoạn thời gian.

Sau khi hai giải thưởng được trao, Thượng Quan Lệ và Mạn Nhu dưới sự nổi bật của âm nhạc cùng nhau đi lên sân khấu.

Hai người đứng sóng vai, trở thành hình tượng chiều cao và gương mặt xinh đẹp nhất... Dưới sự chờ mong của mọi người, hai người trước sau cầm lấy micro.
Tiếng hát theo âm nhạc vang vọng ở toàn bộ đại sảnh.

Giọng Thượng Quan Lệ mềm mại, giọng Mạn Nhu trong sáng phối hợp như vậy khiến người ta chìm đắm trong âm nhạc không cách nào tự kiềm chế.