Phong Miên trong ánh mắt chấn động của mọi người, đi tới chỗ nhân viên quay phim nói: "Trong hợp đồng viết rõ ràng thời gian công tác của Mạn Nhu, bây giờ đã vượt qua hơn bốn giờ, cách các anh làm đã trái với hợp đồng."

Nhiếp ảnh gia ngẩn ra.

Thật sự là bọn họ vì đuổi kịp tiến độ, cưỡng chế yêu cầu diễn viên và các người mẫu phải quay chụp quá tải...

Nhưng những người khác đều không có bất kỳ ý kiến phản đối gì!

Cho nên, nhiếp ảnh gia hoàn toàn không sợ lời của Phong Miên: "Mọi người đều đang quay, cũng không phải chỉ có một mình cô ấy tăng ca!"

"Nghệ sĩ của người khác như thế nào tôi mặc kệ, nhưng Mạn Nhu không thể làm việc như vậy, tôi yêu cầu chấp hành theo hợp đồng." Phong Miên xoay người đi tới chỗ Mạn Nhu, nhẹ nhàng nâng nàng dậy: "Đi thôi."

Mạn Nhu gật đầu, nhưng mà lúc vừa muốn hành động, mắt cá chân đau đến đứng không vững, nàng chỉ có thể dựa vào Phong Miên cố gắng miễn cưỡng đứng lên. Xem ra cần nghỉ ngơi một chút, mới có thể tiếp tục.


Phong Miên trực tiếp ôm lấy nàng, đẩy cửa sân bãi quay chụp đi ra ngoài.

Để lại nhiếp ảnh gia ở phía sau truy hỏi: "Cô đến cùng là ai! Sao cô có thể ở trường quay phim đem người mang đi!"

Buổi sáng lúc Mạn Nhu tới chụp ảnh chỉ dẫn theo một trợ lý và mấy người vệ sĩ, bọn họ từ trước tới giờ chưa từng gặp qua người này."Người đại diện của cô ấy!"

Chị Hy ở phía sau mang theo bình nước và quần áo, đắc ý nở nụ cười, lần này được rồi, Mạn Nhu đã có người che chở!

Bắt nạt vợ yêu của Phong Miên, còn bị cô nhìn thấy tại chỗ, cô ấy không ở chỗ này bạo phát đã là rất nể tình rồi, xem ra Phong Miên quả thực lúc nào cũng quan tâm tới tình huống bên này, tuy rằng lúc ký hợp đồng cô không có mặt, thế nhưng bất kì chi tiết nhỏ nào đều chạy không thoát ánh khỏi mắt của cô.


Mạn Nhu bị cô ôm vào trong xe, nhìn thấy cô vẫn luôn lạnh mặt, đưa tay kéo áo khoác tây phục của cô: "Người đại diện?"

Phong Miên nhìn vẻ mặt của nàng mệt mỏi không chịu nổi, không có cách nào tức giận, nhưng giọng nói vẫn áp suất thấp trả lời một câu: "Vâng, cô Mạn."

Khi ở trong nhà, cô trước giờ sẽ không gọi nàng như vậy. Xem ra, bây giờ thuộc về thời gian làm việc của cô ấy, đương nhiên muốn phân rõ công và tư."Bây giờ quay chụp đã kết thúc, người đại diện Phong tan làm đi!"

Phong Miên mặc dù vẫn còn tức giận, nghe thấy nàng mặt của lời nói này máu cũng nhu hòa hạ xuống, bởi vì cô thật không có cách nào đối với nàng nổi nóng, cô so bất luận người nào còn đau lòng nàng. Sau khi về khách sạn, Phong Miên trực tiếp dẫn Mạn Nhu đi vào phòng, sau đó sít sao đặt nàng ở trên tường, bắt đầu hôn...


Chờ hai người bắt đầu hô hấp không thông cô mới buông lỏng tay ra. Cô đem Mạn Nhu ôm lên trên giường, giúp nàng cởϊ áσ khoác, cởi giày, động tác mềm mại mà cẩn thận, lúc nhìn thấy Mạn Nhu bởi vì trải qua mấy ngày bôn ba và đau dạ dày mà gầy hốc hác đi, cô thở dài. "Em vẫn luôn không chăm sóc tốt chính mình!"

Mạn Nhu dịu dàng cười, đầu dựa vào ở trên vai cô: "Em..."

"Biết rõ không có chị ở bên cạnh, tại sao còn phải bị trói buộc bởi yêu cầu công việc quá mức này!"

"Bọn họ thật sự quá đáng!"

Ý cười của Mạn Nhu càng sâu, nàng đưa tay vây quanh eo cô: "Em thật sự suýt chút nữa không kiên trì được, choáng váng đầu, hơn nữa trong dạ dày cũng không thoải mái."

"Nhưng em biết, chị sẽ đến cứu em, giống như thần bảo hộ của em vậy."

Bất luận chân trời góc biển, bất luận nàng ở nơi nào, chỉ cần lúc nàng có khó khăn, cô sẽ lại đột nhiên xuất hiện.
Phong Miên thực sự không có bất kỳ biện pháp nào với nàng, không một tiếng động ôm nàng vào trong ngực. Cô sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, cô sẽ không để cho bất luận người nào bắt nạt nàng.

"Nếu em nói điều gì đó ở nơi công cộng, không chỉ có nhiếp ảnh gia kia tiến thoái lưỡng nan, cũng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ với UNIC, hơn nữa ai cũng không có cách nào dự đoán được chi tiết công việc khi tiến hành, cũng không đoán được nhiếp ảnh gia và mấy người mẫu kia sẽ làm cái gì với em."

"Chị không ở đây, em trước tiên cũng chỉ có thể nhẫn nhịn."

"Người đại diện Phong vừa đến đã mặt lạnh tức giận như vậy, khiến cho em thật là không quen, chị có thể tan tầm trước hay không, đem chồng của em trả lại cho em nha!"

Phong Miên nhẹ nhàng thở dài: "Chê chị tức giận à? Trừ em ra, tôi còn có người nào có thể làm chị tức giận?"
Đương nhiên không có!

Mạn Nhu nhẹ nhàng cười, đầu tựa ở trong lồng ngực của cô: "Em muốn ăn một cái gì đó..."

Phong Miên biết nàng thật sự mệt mỏi, sau khi dẫn nàng đi ăn, lại cùng nàng tắm rửa sạch sẽ. "Được rồi, em nghỉ ngơi thật tốt đi, chị làm việc ở phòng bên cạnh, có việc gì cứ gọi cho chị bất cứ lúc nào." Cô vừa giúp Mạn Nhu đắp kín mền, vừa dặn dò.

Mạn Nhu vừa nghe vừa kéo tay cô lại: "Chị không ở cùng phòng với em à?"

"Bây giờ công việc của tôi là quản lí cô, cô Mạn." Phong Miên mỉm cười tắt đèn, rời đi Mạn Nhu gian phòng. Mạn Nhu nghe tiếng bước chân rời đi của cô, khóe miệng khẽ giương lên, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm ngày thứ hai, công việc bắt đầu từ chín giờ sáng, nhưng hơn sáu giờ nàng đã dậy, bảo chị Hy chuẩn bị bữa sáng.
Nàng lặng lẽ đi vào trong phòng sách Phong Miên ở bên cạnh, nhìn thấy trên ghế salông có áo sơmi và âu phục, đau lòng cô một đường bôn ba, rón rén đem quần áo thu thập xong lại đem bữa sáng tiến vào.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng những thứ này, nàng mới tiến vào bên trong chăn lớn trên giường.

Phong Miên trực tiếp xoay người ôm lấy nàng, còn nắm lấy tay nhỏ đang lộn xộn của nàng.

Mạn Nhu cười hôn trán cô một cái: "Em đã để bữa sáng ở trên bàn, chị mau dậy ăn sáng đi, ngày hôm nay chị cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi, có chị Hy theo em tới địa điểm quay chụp là được."

"Không được..." Phong Miên môi mỏng hé mở, nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

Mạn Nhu nằm ở trong lồng ngực của cô, cũng không nhiều lời. "Không hỏi chị tại sao à?"

"Em tin tưởng vào quyết định của chị, chỉ cần là chuyện chị nói, em đều sẽ đồng ý toàn bộ." Mạn Nhu đồng ý ở trước mặt làm một cô vợ nghe lời, cũng sẽ nguyện ý làm một người nghệ sĩ phối hợp.
Chỉ cần cô ở bên, nàng liền không sợ bất kỳ mưa gió nào trên thế giới này.

"Ở trong cái vòng này, không có người đại diện nào càng xuất sắc hơn so với chị, cho nên... Em sẽ không nghi vấn quyết định của chị, bởi vì có chị em càng thêm tự tin, là người giúp em đi được tới bước này, em đồng ý nắm tay chị, cùng nhau hạnh phúc tiếp tục đi."

Phong Miên mở mắt ra, nắm chặt tay nàng, môi khẽ hôn.

Đôi khi niềm tin giữa các cặp đôi quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Bọn họ cùng nhau rời giường, Mạn Nhu lại có chút thẹn thùng nhìn cô rời giường mặc quần áo, bởi vì Phong Miên vẫn luôn có thói quen ngủ không mặc quần áo...Đến khi ra ngoài lại giống như thường ngày.

Cô nhìn Mạn Nhu ở bên cạnh e thẹn: "Nhìn nhiều lần như vậy, vẫn chưa quen?"

"Chỉ sợ cả đời này đều không quen được, bởi vì quá đẹp rồi." Mạn Nhu đứng dậy thay cô đi chuẩn bị nước tắm, mấy lời nàng nói đều là sự thực.
Phong Miên nổi lên nụ cười, đi vào phòng tắm. Công việc đều đã được sắp xếp, trước chín giờ các cô đã đến địa điểm quay chụp, sau khi Mạn Nhu tiến vào phòng hóa trang bắt đầu trang điểm thay quần áo.

So với ngày hôm qua, bầu không khí ngày hôm nay rõ ràng không giống,  lẽ là bởi vì Phong Miên đang đứng ở bên cạnh nàng...