Hi Vũ làm sao lại ở dưới nhà của Nguyệt Yên, còn ngồi trong xe không vào trong như vậy?
Cô chớp mắt, hàng mi run lên như trái tim của cô lúc này.

Rõ ràng trong suốt 3 năm qua ở bên cạnh anh, hai người chưa từng nói chuyện với nhau cũng chưa từng nhìn mặt nhau.

Vậy mà khi ly hôn, cô và anh lại giống như được sắp đặt, tình cờ gặp nhau, tình cờ đi chung đường.
Thật sự là tình cờ sao?
Nguyệt Yên không dám ngộ nhận thứ tình cảm này.

Nhưng khoảnh khắc Hi Vũ lao đến ôm cô tránh khỏi chiếc xe đang chạy tới, thật sự đã in sâu vào tâm trí.
Hi Vũ ngồi trong xe thở dài.

Gần đây chuyện mà anh cảm thấy phiền muộn nhất, vẫn là chuyện liên quan đến Nguyệt Yên.

Căn nhà này vốn dĩ thuộc về cô, vì cô là con gái của Hà gia, nhưng hiện tại đang bị mẹ con của cô Lan nắm quyền.

Cô lại quá lương thiện, không muốn xảy ra rạn nứt nên chấp nhận mình bị thiệt thòi.
Anh đã tính đến chuyện sẽ cho người đến Hà gia làm thủ tục giấy tờ, làm rõ ràng và xác nhận căn nhà này thuộc quyền sở hữu của Nguyệt Yên.


Nếu có thể, cô Lan và Hiểu Anh vẫn nên về nhà của bọn họ.

Anh muốn sau khi mình kết hôn với Vương Thụy, cuộc sống của cô phải trở về quỹ đạo ban đầu của nó.
Hoặc là sóng yên biển lặng, anh nhất định sẽ dùng cả đời này để bù đắp lại ba năm trước kia.

Hoặc là mãi mãi, cứ để cô là một Hà Nguyệt Yên trong sáng, ngây thơ như lúc đầu.
"Mạc Ngôn! Chuẩn bị một số giấy tờ liên quan đến thủ tục nhà đất, tìm một luật sư giỏi giúp tôi."
Hi Vũ vừa nghe điện thoại vừa hạ kính xe xuống hết mức.

Mạc Ngôn đang ngồi bên bàn đánh máy tính, nghe anh nói thế liền nảy sinh tò mò.

Có điều, anh ta biết sáng nay anh đi xem mắt Vương Thụy, chuyện này với anh sẽ không vui vẻ gì.

Một người sợ bị mắng như Mạc Ngôn, biết mình lúc này nên im lặng và chấp hành mệnh lệnh.
Anh ngước lên nhìn, lại vô tình nhìn thấy Nguyệt Yên đang đứng ở ngay cửa sổ nhìn xuống.

Hai người chạm mắt nhau, nhưng ngay sau đó anh đã ấn nút đẩy cửa kính xe lên rồi khởi động máy.
"Anh ấy đã ở đó bao lâu rồi nhỉ?"
Cô lẩm bẩm, nhìn chiếc xe của Hi Vũ rời đi.
Mặc dù anh không ở bên cạnh, nhưng tiếng nói của anh cũng phần nào gây ảnh hưởng đến tâm lý của cô Lan và Hiểu Anh.

Bọn họ gần đây không có ý làm khó dễ với cô, cũng xem cô như không khí mà không ngó ngàng đến.
Gần đây Hi Vũ thường xuyên ra ngoài, có khi công việc ở công ty lại không quan tâm nhiều như trước.

Động thái kì lạ này của anh, lập tức gây sự chú ý từ phía Lăng lão gia ở nước ngoài.
"Nói là ly hôn mà vẫn còn day dưa qua lại, đúng là không ra thể thống gì."
Lăng lão gia ngồi nhìn tuyết rơi ở bên ngoài.

Xem ra lần này, ông ta phải cùng với vợ sau của mình từ nước ngoài bay về nước.

"Ngăn chặn việc con nhỏ đó tiếp cận với thiếu gia, không thể để nó làm hỏng hôn sự của Lăng gia và Vương gia được.

Tốt nhất thì..."

Lăng lão gia vừa nói vừa dập tàn thuốc, vùi nó thật sâu xuống gạc tàn.
"Trừ khử cũng là một cách."
Khoảng thời gian qua, mặc dù tỏ ra im hơi lặng tiếng nhưng không phải ông ta không biết chuyện gì.

Kể từ khi Hi Vũ ly hôn với Nguyệt Yên, cắt đứt quan hệ làm ăn với Hà gia vì không còn giá trị lợi dụng, ông ta nghĩ con trai mình đã dứt khoát.

Có điều anh lại đặt nặng vấn đề tình cảm, nói là buông bỏ nhưng thực chất lại không làm được.

Ba năm qua anh cố gắng xây dựng một hình tượng lạnh lùng đến mức khiến người ta chán ghét, một người xem vợ mình là không khí.

Để bây giờ, tưởng chừng như có thể tiếp tục bảo vệ cô thì lại bị cha mình nhìn ra được.
Anh là con trai của ông ta, lẽ nào ông ta còn không hiểu?
...
Từ sau khi xem mắt Vương Thụy ở nhà hàng, tâm trạng của Hi Vũ ngày càng trở nên phức tạp và đi xuống.

Anh về nhà là nhốt mình trong phòng làm việc, người làm phải mang cơm lên đặt ở bên ngoài cửa.

"Thiếu gia! Tôi là Mạc Ngôn!"
"Vào đi!"
Có lẽ, chỉ mỗi Mạc Ngôn là ngoại lệ được bước chân vào phòng này.

Vì trước đó anh đã bảo anh ta điều tra và làm một số giấy tờ nhà đất, còn tìm một luật sư giỏi.

Anh muốn mọi chuyện diễn ra nhanh gọn, để Nguyệt Yên lấy lại quyền làm chủ và đuổi cổ mẹ con cô Lan đi.


"Giấy tờ đã được chuẩn bị xong, luật sư cũng đã tìm được rồi ạ! Bây giờ, chỉ còn chờ phía bên thiếu gia thôi!"
Hi Vũ nhíu mày, anh không biết nên tìm lí do nào thích hợp để đưa luật sự đến Hà gia cả.

Lẽ ra lần đó anh nên dứt khoát, nhưng vì chuyện này liên quan đến Pháp luật nói muốn giải quyết ngay cũng khó hoàn thành.

Anh chỉ gật đầu cho qua, sau đó bảo Mạc Ngôn cứ đợi lệnh của mình.

Cửa phòng đóng lại, Hi Vũ đưa tay day day thái dương rồi mở máy tính lên.

Màn hình máy tính của anh, là ảnh của Nguyệt Yên khi cô vừa tốt nghiệp Đại học.

Gương mặt cô thon thả, nụ cười trong sáng, đôi mắt chứa nước long lanh như sương như ngọc.

Khoé môi anh vô thức cong lên, mấy đầu ngón tay đưa ra chạm lên gương mặt của cô qua màn hình.
Ba năm đủ rồi.

Lần này bằng mọi giá, anh cũng sẽ bảo vệ em đến cùng.