"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
 
“Không làm gì cả, tôi chỉ muốn cảm ơn ngài hôm nay đã đưa tôi đi xem nhà. Nhưng ngoài chuyên môn của mình thì tôi không còn thứ gì để có thể cảm ơn ngài được hết.” Thịnh Nịnh cúi người xuống, khó khăn đối mặt với người bên trong thông qua cửa sổ xe, giọng điệu chân thành và nụ cười cũng chân thành nốt: "Ở trong lòng tôi, ngài còn thần thánh hơn Ngọc Hoàng Đại Đế."
 
Các đường nét trên khuôn miệng rõ ràng, độ cong trên miệng giống như trăng khuyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khéo léo dụ dỗ, nói giống như hát, rất dễ nghe.
 
Ôn Diễn nhìn chằm chằm cô nửa ngày, không có chút phản ứng nào với những nời nịnh bợ của cô, vẫn là gương mặt lạnh nhạt dầu muối không tiêu.
 
Cuối cùng anh không nói gì, quay đầu, kéo cửa sổ lên.
 
Thịnh Nịnh nhìn chiếc xe lái đi, bất lực nhún vai.
 
Xem ra vỗ mông ngựa nhiều quá cũng không tốt, ngược lại còn khiến cho anh cảm thấy phiền nữa.
 
Dù sao lấy không của người ta một căn nhà không ra gì, ăn vạ của người ta, cật nhân thủ đoản, nã nhân thủ nhuyễn*, tiền bạc này đến không quang minh chính đại, phải làm một chút gì đó mới được.
 
*Cật nhân thủ đoản, cật nhân thủ nhuyễn: nhận được lợi ích từ người ta nên phải nể mặt người ta
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thực ra mức lương làm thêm theo giờ của cô khá cao, nhưng mà vị "Ngọc Hoàng Đại Đế" này không để mắt vào.
 
-
 
Trong xe thiếu mất một người, lập tức yên tĩnh hơn rất nhiều.
 
Trợ lý và luật sư của anh luôn giữ im lặng. Nghĩ như vậy, bình thường cấp dưới sẽ giao thiệp tương đối nhiều, tính cách vốn có của bọn họ là gì, anh không rõ lắmnhưng bọn họ đối mặt với anh thì đều rất ít nói.
 
Đó là lý do tại sao anh cảm thấy hôm nay trên xe cực kỳ ồn.
 

Ôn Diễn day day huyệt thái dương, không hiểu tại sao người vừa xuống xe, những lời khen nịnh nọt của cô vẫn văng vẳng bên tai anh.
 
Chân thành hay giả tạo cũng được, dù sao gương mặt tươi cười kia thật sự không giả tạo là được rồi.
 
Nghĩ đến đây, anh liếc nhìn hai người đàn ông đang ngồi trước mặt.
 
Không biết có phải cấp dưới của mình cũng giống như Thịnh Nịnh không. Mặc dù thường ngày trông lạnh lùng nhưng khi tâm trạng vui vẻ thì ý cười dưới đáy mắt có muốn giấu cũng không giấu được.
 
Cảm nhận được ánh mắt của ông chủ, trợ lý Trần hỏi: "Tổng giám đốc Ôn sao vậy?"
 
Ôn Diễn híp mắt: "Không có gì, cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi."
 
"À, vâng. Có điều hôm nay trông cô Thịnh hoàn toàn khác với những lần gặp cô ấy ở trường." Trợ lý Trần thuận miệng nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã nghĩ cô ấy là kiểu con gái có tính cách lạnh lùng, không nghĩ đến vậy mà cô ấy có thể cười vui vẻ đến như vậy."
 
Gương mặt bên ngoài cửa kính xe lúc nãy lại hiện lên trong đầu anh, Ôn Diễn bình tĩnh nhếch khóe môi, đánh giá: "Đắc ý vênh váo."
 
Trợ lý Trần bật cười, không biết phải trả lời như thế nào.
 
Trước khi xe về đến nhà, Ôn Diễn định nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe một lát.
 
Mỗi lần như vậy luôn có người đến làm phiền.
 
Anh lấy điện thoại đang không ngừng rung ra, liếc nhìn cuộc gọi đến, ý cười hơi mơ hồ hoàn toàn bị quét sạch.
 
"Tìm ra rồi?"
 
"Ừm, gửi vị trí quán bar qua cho tôi."
 
Cách đây không lâu Ôn Chinh nói với Ôn Hưng Dật là muốn đưa bạn gái về nhà ra mắt bố. Ôn Hưng Dật biết Ôn Chinh có bạn gái nên đã nhờ con trai lớn Ôn Diễn điều tra bối cảnh gia đình của cô gái đó. Vì vậy Ôn Chinh vừa nói ra vấn đề, Ôn Hưng Dật đã từ chối mà không hề nghĩ ngợi.
 
Ai biết Ôn Chinh lại cứng đầu như vậy. Bố anh ta không cho anh ta đưa bạn gái về nhà, vì vậy anh ta la hét muốn dọn ra ngoài. Tối hôm qua, Ôn Diễn có tiệc xã giao phải ra khỏi thành phố nên không về nhà. Hai bố con lại cãi nhau to, Ôn Chinh trực tiếp bỏ xuống một câu "Con chân dài, bố cho rằng bố có thể ngăn cản con được sao?" rồi mở cửa đi ra ngoài.

 
Bố bị chọc giận, ra lệnh Ôn Diễn nhanh chóng bắt thằng nhóc thối đó về nhà.
 
Ôn Hưng Dật không ngừng thở dài trong điện thoại, tại sao một đứa rồi hai đứa con trong nhà đều như vậy, càng quản càng không nghe lời?
 
Có bao nhiêu người muốn có xuất thân như thế này nhưng lại không có mệnh. Tại sao người ở trong phúc lại không biết hưởng.
 
"Ôn Diễn à, con nhất định đừng để bố thất vọng nhé."
 
Ôn Hưng Dật dùng giọng điệu già nua nhắc nhở anh.
 
Sẽ không.
 
Anh là một người con đạt tiêu chuẩn, những năm này anh vẫn luôn làm đúng theo mong muốn của bố.
 
Sao có thể chống lại mong muốn đó trong thời gian một sớm một chiều được.
 
Ôn Diễn dặn dò trợ lý Trần chuyển hướng, không vội trở về nhà mà đi quán bar trước.
 
-
 
Trong nhịp sống hối hả ban ngày, ở một phía khác của thành phố ngựa xe như nước, mùi thuốc lá, rượu bia nồng nặc, cảnh tượng về đêm chưa bao giờ kết thúc.
 
Chỗ này luôn luôn đèn đuốc sáng trưng suốt hai mươi tư tiếng.
 
Hôm qua sau khi Ôn Chinh cãi nhau lớn với người lớn trong nhà, anh ta vốn dĩ muốn rủ bạn gái qua đêm cùng nhau nhưng bạn gái nói gần đây bận việc học nên từ chối.
 
Không còn cách nào, anh ta phải một mình đến quán bar mà anh ta thường xuyên lui tới và qua đêm ở đó.
 
Ngày hôm sau tỉnh lại, anh ta lại nhắn tin cho bạn gái, hỏi hôm nay cô ấy có rảnh không.

 
Sau đó, bạn gái của anh nói hôm nay cô ấy phải lên lớp đầy đủ.
 
"Em xin lỗi anh nha, cục cưng."
 
"Khi nào không có tiết, em nhất định sẽ đi với anh."
 
"Kitty bắn tim.jpg."
 
Nhìn những tin nhắn trả lời này, Ôn Chinh ngậm ly rượu, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
 
Anh ta vẫn còn đang suy nghĩ thì bị người bạn bên cạnh đá vào chân: "Làm gì vậy, làm gì vậy? Hẹn tớ ra đây uống rượu, lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, cậu đang làm gì vậy?"
 
“Không có gì.” Ôn Chinh ngẩng đầu nhấp một ngụm rượu, sau đó ném điện thoại xuống, bởi vì tối hôm qua chơi suốt đêm nên giọng hơi khàn: “Bình thường tớ thấy Thịnh Thi Mông ở công ty rất rãnh rỗi, sao đột nhiên hai ngày nay trở nên bận rộn như vậy nhỉ?"
 
Người bạn không quan tâm: "Cô ấy bận thì để cô ấy bận đi. Không phải xung quanh đây đều có phụ nữ sao?"
 
Sau đó anh ta chỉ xung quanh, có rất nhiều cô gái đang chú ý đến bên cạnh họ.
 
Ôn Chinh ở bên ngoài nổi tiếng ăn chơi, dụ dỗ phụ nữ, hào phóng, đẹp trai. Gần đây có bạn gái mới, anh ta không còn muốn tiếp tục làm con ong nhỏ trong bụi hoa nữa.
 
Anh ta không quan tâm đến những ánh mắt đó, lười biếng nói: "Cậu cũng không phải không biết rằng gần đây tớ thủ thân như ngọc vì Thịnh Thi Mông."
 
“Cũng lâu rồi nhỉ.” Người bạn hỏi: “Không thấy chán hả?"
 
Trong đầu hiện lên gương mặt của Thịnh Thi Mông, ánh mắt Ôn Chinh hơi tối sầm lại, tự rót cho mình thêm một ly rượu.
 
"Vở kịch đã diễn đến lúc này, có chán cũng phải tiếp tục."
 
Anh bạn cười trêu chọc: "Vậy thì cậu cũng rất nhập diễn nha, còn vì bạn gái mà bỏ nhà ra đi."
 
"Ông ấy không cho tôi tùy tiện tìm người để kết hôn, không phải là vì muốn tìm một cô con dâu cùng một giuộc với ông ấy sao, chờ sau khi kết hôn là có người có thể thay ông ấy quản lý tớ."
 
Ôn Chinh hừ một tiếng, ngả ngớn chơi đùa ly rượu trong tay.
 
"Muốn kiềm chế tớ, vậy thì tớ sẽ làm cho ông ấy xem. Ông ấy không cho tớ thoải mái, tớ cũng sẽ khiến cho ông ấy không thoải mái."

 
Anh bạn lắc đầu thở dài: “Em gái Thi Mông của chúng ta thật thảm."
 
Ôn Chinh lười biếng nói: "Có gì mà thảm. Tớ mua túi xách mua xe hơi cho cô ấy, đồ tớ tặng cho cô ấy còn ít sao? Chờ chia tay, cô ấy đem mấy thứ đó đi bán cũng có thể trở thành một tiểu phú bà rồi."
 
"Nói vậy không được. Phụ nữ có người nặng về tiền bạc, có người lại nặng về tình yêu. Cậu đối xử tốt với em gái Thi Mông như vậy, lỡ như cô ấy thực sự rơi vào vũng lầy tình yêu của cậu, không có cách nào thoát ra được, vậy thì những thứ mà cậu tặng không trị được vết thương của cô ấy thì phải làm sao? Đến lúc đó cậu trở thành người đàn ông không biết xấu hổ đấy."
 
Ôn Chinh giống như đang nghe một câu chuyện cười, cà lơ phất phơ hỏi: "Cái gì? Trên đời này còn có vết thương không thể dùng tiền chữa khỏi?"
 
Anh bạn khẳng định: "Có. Vết thương tình yêu. Trong phim thần tượng đều diễn như vậy."
 
Ôn Chinh lập tức cảm thấy hoang đường nhìn người bạn đó: "?"
 
Anh bạn tiếp tục phân tích: "Cậu là một cao thủ tình trường, còn em gái Thi Mông là một cô gái nhỏ ngây thơ, làm sao có thể chịu đựng được lòng tốt vô hạn của cậu đối với cô ấy được? Đến lúc đó cô ấy không quên được cậu, cả đời này không chịu cưới người khác, vậy không phải là cậu thiếu đức hạnh lắm sao."
 
"...."
 
Diễn kịch thì phải diễn cho trọn. Biết bố của anh ta thích theo dõi mấy người phụ nữ mà anh ta thường qua lại. Lúc anh ta ở cùng Thịnh Thi Mông thì biểu hiện đặc biệt chuyên tâm. Người không biết còn tưởng anh ta thực sự bị thua dưới tay Thịnh Thi Mông. Bình thường anh ta dỗ dành yêu thương cô ấy, lúc nhìn thấy bộ dạng thâm tình của mình trong gương, anh ta còn cảm thấy chân thật.
 
Mỗi lần Thịnh Thi Mông nhìn anh, đôi mắt như ngâm trong nước, dịu dàng mềm mại, khiến người khác nhìn vào mềm nhũn cả xương.
 
Mấy ngày trước lúc anh đưa Thịnh Thi Mông đi hẹn hò, không hiểu sao đột nhiên cô ấy buồn bã hỏi: "Anh có nghĩ chúng ta sẽ luôn ở bên nhau không?"
 
Trong lòng Ôn Chinh có suy nghĩ riêng nhưng ngoài miệng vẫn thản nhiên thốt ra những lời đường mật.
 
"Em trêu chọc người yêu thích như vậy, sao anh có thể chia tay với em được?"
 
“Em cũng không cam lòng.” Thịnh Thi Mông dựa vào lòng anh ta nói: “Có điều cho dù có một ngày nào đó chúng ta không thể không chia tay, anh cũng phải tin tưởng, em chỉ yêu một mình anh."
 
Thậm chí Ôn Chinh còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Thịnh Thi Mông vào ngày hai người bọn họ chia tay, khóc hoa lê đái vũ cầu xin anh đừng chia tay.
 
Trái tim giống như bị cây kim đâm vào, vừa cảm thấy áy náy vừa cảm thấy luyến tiếc.
 
"Ôn Chinh, cmn cậu uống đến ngu người rồi sao? Tỉnh lại đi, anh trai cậu đến rồi!! Anh trai cậu đến bắt cậu về nhà kìa!"