“Anh, anh nói cái gì?” Thích Nguyệt lắp bắp nói, mặt đầy sự không tin được.
Lời anh nói là ý cô hiểu sao?
Thần sắc Tô Cận bình tĩnh, lặp lại một lần nữa: “Nguyệt Nguyệt, anh muốn ngày em thành niên, tặng bản thân anh cho em.”
“Tặng, tặng bản thân anh cho em?” Trên mặt Thích Nguyệt đỏ ửng lên, ánh mắt hơi giật mình nhìn chằm chằm anh, “Anh muốn tặng bản thân anh cho em như thế nào?”
Nhất định là cô nghĩ nhiều, bọn họ còn chưa hẹn hò, Tô Cận sao có thể nghĩ đến loại chuyện đó.
Sắc mặt cô gái nhỏ mờ mịt, trên mặt mang theo sự không dám tin.

Anh biết, cô gái nhỏ nhất định cũng đoán ra ý của anh, chỉ là không dám tin.

Bị cô nhìn chằm chằm, trong lòng Tô Cận khó khi có cảm giác tội lỗi.
Điều cô mong muốn chính là một tình yêu trong sáng phát triển từng bước một, nhưng anh thì lại muốn bỏ hết tất cả các bước, trực tiếp bắt đầu từ bước cuối cùng.
“Sao anh lại không nói chuyện nữa?” Thích Nguyệt kéo tay anh, nhỏ giọng hỏi.
Nghe thấy giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ, trong lòng Tô Cận do dự vài giây, cúi đầu hôn mặt cô, khẽ vuốt tóc cô, trầm giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, anh muốn tặng em lần đầu tiên của 27 năm trân quý cho em.”
Sắc mặt Thích Nguyệt cứng đờ, hai mắt dần trừng lớn, “Lần, lần đầu tiên?”
“Ừ.” Biểu tình Tô Cận bình tĩnh, “Nguyệt Nguyệt, anh sắp 30 rồi, những bạn bè cùng lớn lên trong đại viện của anh đều quen ít nhất 3 bạn gái trở lên.

Anh nhịn suốt 27 năm, đã nhịn không nổi nữa.”
Anh đặt tay cô gái nhỏ vào lòng bàn tay mình, nhẹ vuốt v e, trong lòng rung động không ngừng.

Thật mềm.

Không biết những nơi khác trên cô, có mềm giống như vậy không
Thích Nguyệt ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, thấy trên mặt anh không hề có chút thẹn thùng, ánh mắt nhìn cô lại càng nóng rực đến sợ.

Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, dưới chân dùng sức đá anh, gấp đến mức đỏ mắt, “Tô Cận, anh, anh thật là vô sỉ, không biết xấu hổ.”
Sao anh lại có thể như vậy chứ!
“Anh buông tay, bây giờ em không muốn nhìn thấy anh.” Cô không ngừng đẩy anh.
Cô gái nhỏ dù đá dù đẩy anh thì Tô Cận vẫn như cũ đứng vững vàng trước mặt cô, không cho cô rời đi.

Chờ cô gái nhỏ mệt rồi, anh mới lại ôm cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Nguyệt Nguyệt, anh vô sỉ chỗ nào chứ?”
“Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi? Anh vô sỉ chỗ nào anh không biết sao?” Thích Nguyệt mặt đỏ hồng trừng anh, “Có người đàn ông nào lại trực tiếp nói như vậy chứ? Anh chính là kẻ lưu manh, không biết xấu hổ.”
Sờ khuôn mặt đang thở mạnh do tức của cô gái nhỏ, Tô Cận thấp giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, em không phải là người khác.

Em là vợ anh, anh có nhu cầu s inh lý bình thường, đương nhiên cần cho em biết.”
Nghe lời nói vô sỉ của anh, Thích Nguyệt khẽ cắn môi, tức giận nói: “Ai là vợ anh chứ, bây giờ chúng ta đến quan hệ bạn trai bạn gái cũng không phải, sao anh có thể nói loại chuyện đó với em.

Tô Cận, anh thật quá đáng.”
Tô Cận nhướng mày.


Da mặt cô gái nhỏ thật sự quá mỏng, anh chỉ là biểu đạt nhu cầu bình thường của mình, đã khiến cho cô tức giận, đỏ mặt đến mang tai.
Nếu sau này hai người ở bên nhau, anh dùng thủ đoạn trên giường lên người cô, chẳng phải cô gái nhỏ sẽ thẹn thùng đến khóc ra tiếng?
Càng tưởng tượng hình ảnh cô gái nhỏ bị anh ‘bắt nạt’ đến khóc, thân thể Tô Cận càng không nhịn được nóng lên.
“Nguyệt Nguyệt,” Anh thấp giọng dỗ cô, “là anh không tốt.

Em không thích thì sau này anh không nói nữa.”
Anh ngừng vài giây, khi mở miệng lần nữa, giọng nói mang theo mất mát, “Chỉ là anh thật sự không nhịn nổi nữa, nên mới muốn sớm một chút cùng em ở bên nhau.”
Giọng anh nghe vào rất đáng thương.

Rõ ràng biết anh đang giả vờ, Thích Nguyệt vẫn không nhịn được mà mềm lòng.
Cô hừ nói, “Anh đừng giả bộ, em sẽ không bị anh lừa đâu.

Dù sao bây giờ em lấy việc học làm đầu, sẽ không nghĩ đến việc yêu đương.”
Tô Cận thấy thái độ cô kiên định, nghĩ một chút, bế cô từ trên quầy bar lên, gật đầu nói“Ừ, anh biết em muốn lấy việc học làm đầu.”
“Anh ôm em làm gì?” Thích Nguyệt chống tay lên ngực anh, “Anh thả em xuống, em tự mình đi.”
Cô vừa nói vừa không tự nhiên mà kéo váy trên người mình.
Tô Cận cúi đầu tùy ý nhìn thoáng qua, đối diện ánh mắt của anh là đôi chân trắng nõn lộ ra bên ngoài của cô gái nhỏ.


Anh đặt tay lên trên đó, “Nguyệt Nguyệt, anh thích ôm em.”
Xúc cảm mịn màng mềm mại trên tay khiến anh có chút thất thần.
“Anh đặt tay ở đầu đó? Lấy ra!” Thích Nguyệt hung ác trừng anh.
Tay kia của Tô Cận xoa đầu cô gái nhỏ, lại hôn cô vài cái, “Nguyệt Nguyệt, nghe lời.”
Ôm cô gái nhỏ đặt lên giường trong phòng ngủ, Tô Cận c ởi đồng hồ trên tay, xốc chăn lên.
Thích Nguyệt vội vàng đè chăn chặn anh lại, “Anh làm gì đó? Hôm nay em không ra ngoài nữa, anh mau đi làm việc đi, không được phiền em.”
Lẳng lặng nhìn chằm chằm cô gái nhỏ một lúc, cho đến khi khuôn mặt cô trở nên nhăn nhó, Tô Cận mới nói: “Nguyệt Nguyệt, công việc hôm nay của anh là ở bên em.”
Thích Nguyệt vội vàng trả lời lại: “Em không cần anh ở bên em.”
“Anh cần em ở bên anh.” Trên tay Tô Cận hơi dùng sức, xốc chăn lên, trực tiếp chui vào ổ chăn, ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Thích Nguyệt không cản anh được, đành phải mềm giọng nói: “Anh lại không nghe em.

Tô Cận, anh nói chuyện không giữ lời gì hết.”
Cô gái nhỏ trong lòng thơm mềm như vậy, mọi lực chú ý của Tô Cận đều đặt lên người cô.

Nghe xong lời cô nói, anh trả lời cho có lệ: “Ừ, là anh không đúng.”
Hôn khuôn mặt cô gái nhỏ, cuối cùng khẽ cắn một ngụm lên tai cô, giọng Tô Cận hơi khàn, “Nguyệt Nguyệt, em dùng nước hoa hả?”
Người cô gái nhỏ càng ngày càng thơm, khiến anh càng thêm khó khống chế.
Thích Nguyệt nghiêng mặt, tránh nụ hôn của anh, “Sao anh lại như vậy chứ!”
Cô không ngừng trốn, nhưng vẫn bị anh ôm hôn thật lâu.
Gần như bị Tô Cận dính nguyên ngày, đến buổi tối rửa mặt xong, Thích Nguyệt nhìn chằm chằm gương mặt đỏ ửng của mình trong gương, cả người phảng phất hơi nóng do vừa tắm xong.
Cô kéo cổ áo ngủ xuống một chút, phát hiện trên cổ mình có mấy chấm đỏ.


Chuyện ban ngày hiện lên trước mặt, Thích Nguyệt cắn chặt răng, thấp giọng mắng: “Lưu manh.”
Xoa gương mặt đang nóng lên, cô xoay người rời khỏi phòng tắm.

Mới vừa bước vào phòng ngủ, cô liền nhìn thấy Tô Cận mặc đồ ngủ.
Thích Nguyệt hung dữ chạy đến trước mặt anh: “Anh tới đây làm gì? Em muốn đi ngủ.”
Cô gái nhỏ mới vừa tắm xong, nhìn qua trắng nõn mềm mịn, khiến anh muốn cắn một ngụm.
Yết hầu Tô Cận hơi ngứa, anh cúi đầu, ánh mắt dừng ở trên chân cô.

Người cô gái nhỏ nhỏ xinh đáng yêu, mười ngón chân kia cũng giống như cô, nho nhỏ xinh xắn, đáng yêu nằm ở bên nhau.
Anh bế cô gái nhỏ lên, đặt cô bên mép giường.
Thích Nguyệt nâng chân lên, nhẹ đạp anh đá anh, “Anh muốn làm gì đó?”
Ngồi xổm ở trước mặt cô gái nhỏ, Tô Cận cởi giày trên chân cô ra.
Hai chân Thích Nguyệt không được tự nhiên, trừng mắt nhìn anh, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Đừng nhúc nhích.” Tô Cận nhẹ giọng nói một câu, cầm lấy khăn lông trên bàn, đắp lên chân cô gái nhỏ.
Động tác anh ôn nhu mà tinh tế, từng chút lau bọt nước trên chân cô.
Thích Nguyệt nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh, mềm lòng đến rối tinh rối mù, ngoài miệng lại nói thầm: “Hừ, anh đừng tưởng rằng làm như vậy thì em sẽ đồng ý yêu đương với anh.”
Tô Cận cúi đầu cẩn thận lau, không rõ cô nói gì.
Thật lâu sau, ánh mắt anh dời khỏi lòng bàn chân nhỏ mềm mại của cô gái nhỏ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, đầu quả tim bỗng trở nên mềm nhũn, thấp giọng vừa dụ dỗ vừa dỗ dành nói, “Nguyệt Nguyệt, có một số việc dùng nơi khác cũng có thể làm.”
Ánh mắt anh cực kì nóng bỏng..