Mặc dù hai chị em đang trong chiến tranh lạnh, nhưng đến thứ bảy Bạch Sóc vẫn tự mình lái xe đưa Bạch Tiêu Linh đến công ty.

Công ty thuê một chiếc xe buýt, đưa nhân viên đến địa điểm dã ngoại của đoàn, vị trí ngay gần khu vực thành phố, có núi có nước, có huấn luyện viên chuyên tổ chức đoàn kế hoạch dã ngoại phụ trách tiếp đón bọn họ, không chỉ sắp xếp các hoạt động trò chơi thi đấu, đêm xuống còn có lửa trại.

Lúc Bạch Tiêu Linh bước xuống xe, trong lúc vô tình liếc nhìn thấy một chiếc xe cách đó không xa, nhìn qua rất giống xe của Bạch Sóc, tim cô nhảy dựng lên, nghĩ rằng em trai lái xe đi theo mình.

Đang muốn tiến đến xem rõ biển số xe, đồng nghiệp gọi cô đi tập trung, Bạch Tiêu Linh quay đầu nhìn lại thì chiếc xe kia lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Bạch Tiêu Linh suy nghĩ một chút, cảm thấy mình chắc là đang bị hoa mắt, bởi vì gần đây quan hệ giữa cô với Bạch Sóc trở nên có chút biến đổi, khiến cho cô mỗi lần thấy những việc có liên quan đến cậu, cô đều đặc biệt để ý.

Vô tình, trong đầu lại hiện lên đoạn hình ảnh hai người hôn nhau hôm nọ… Cô vội vàng che hai má đang dần nóng lên, ngăn cản mình tiếp tục suy nghĩ lung tung.

“Bạch Tiêu Linh, lại đây báo cáo hạng mục” Đồng nghiệp bộ phận ở cách đó không xa lại lên tiếng thúc giục.

Bạch Tiêu Linh đáp một tiếng, lập tức chạy qua.



Hoạt động dã ngoại đoàn công ty lần này được bố trí rất nhiều, mỗi người ít nhất phải báo danh một hạng mục, có một số đồng nghiệp thích vui chơi tiếc bản thân mình không thể tham gia hết tất cả các hạng mục.

Bạch Tiêu Linh cẩn thận xem xét, chèo thuyền kayak phải xuống nước, xé bảng tên thì quá dọa người, trò hai người ba chân thì cần cùng đồng đội thân mật tiếp xúc. Mặc dù cô đến công ty ba tháng, nhưng phần lớn thời gian đều ở lại vị trí ngồi của mình làm việc, hầu như không có đồng nghiệp đặc biệt quen thuộc với cô, sau bao lần đắn đo cuối cùng Bạch Tiêu Linh chọn cuộc thi chạy tiếp sức.

Cô có thể chạy.

Không biết có phải sau buổi cùng Tịch Trăn trò chuyện hôm trước hay không, mạch suy nghĩ của cô đã xảy ra thay đổi rất nhiều, trước kia cô luôn lo lắng cho rằng bản thân không thể tạo mối quan hệ thân mật với người khác được, nhưng lần này đến tham gia hoạt động, cảm giác cũng không quá tệ.

Chỉ cần nghĩ đến mình là con thỏ, vậy thì giữa cô và đồng nghiệp có chút xa cách cũng rất bình thường, dù sao giống loài cũng khác nhau mà.

Trước kia ghét bỏ bản thân không thích hòa đồng, hay để ý bản thân về việc thích ăn cỏ, chán ghét bản thân nhát gan nhạy cảm không có ý chí. Còn bây giờ, tâm trạng của Bạch Tiêu Linh trở nên vô cùng bình thản, không tự rối rắm tìm cách thu bản thân mình vào nữa.

Ngẫm lại cũng thật khó tin, cô lại không có chút mâu thuẫn nào cả khi biết sự thật mình là yêu quái, không những thế còn tiếp nhận điều này, thậm chí còn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Thi tiếp sức chạy, Bạch Tiêu Linh giúp đội của mình giành vị trí số một, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, lúc đi ăn trưa cô cũng không che giấu nữa, mang theo túi đồ ăn vặt nhỏ của mình, cùng đồng nghiệp tụ tập ăn cơm.

Trên bàn cơm, quả nhiên có mấy đồng nghiệp nữ cảm thấy tò mò về  túi đồ ăn vặt nhỏ của cô, mặt Bạch Tiêu Linh không đổi sắc đưa túi đồ ăn vặt qua “Bạn bè từ Mỹ gửi cho tôi, muốn nếm thử không?”

Nữ đồng nghiệp cười đưa tay tới, từ trong túi đựng kéo ra mấy cọng cỏ “Nhìn giống như cỏ khô… À, không có mùi gì.”

Nữ đồng nghiệp lại nhai, vẻ mặt vi diệu nói “Hơi khô…”

Bạch Tiêu Linh chu đáo nói: “Ăn nhiều vài lần là quen thôi.”

Lời này nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng nếu nó không ngon, ai sẽ dám ăn nhiều hơn?

Chị kế toán làm một bộ dạng rất hiểu biết lập tức chen vào nói: “Ở nước ngoài rất phổ biến loại đồ ăn vặt này, gọi là bữa ăn chất xơ nguyên chất gì đó, có thể cải thiện chức năng đường ruột, giống như bây giờ tôi ăn loại thức ăn này nha, cũng sẽ có loại công dụng này.”

Nhe vậy mọi người chen nhau hùa theo: “À hóa ra là như vậy sao.”

Đề tài này nhanh chóng đi qua, mọi người tán gẫu cười nói ầm ĩ bàn về hoạt động buổi chiều, Bạch Tiêu Linh ngồi trong một chỗ khuôn mặt luôn tươi cười, đôi lúc ăn vài miếng thức ăn, lại ăn thêm vài miếng cỏ.

Thỉnh thoảng bên cạnh có người tìm cô trò chuyện, cô cười khanh khách nói “Phải vậy không?” “Như vậy à”; “Quao thật lợi hại”; “Vâng” các kiểu, buổi trò chuyện của cô hôm nay không hề gặp chướng ngại gì, bầu không khí như thường, rất tốt là đằng khác.

Cũng không có nhiều khó khăn.

Chỉ cần không cố ý tìm kiếm cảm giác đồng tình, việc xã giao liền trở nên thoải mái như vậy, thì ra áp lực của cô cho tới nay căn bản không tồn tại, chỉ cần là chính mình, không cần tự rụt rè lại tự sợ hãi trong thế giới nhỏ của riêng mình nữa.

Tâm trạng của Bạch Tiêu Linh thoải mái vui vẻ, nghĩ thầm, lần sau nếu công ty có tổ chức tiệc tùng, cô lại tiếp tục tham gia cho mà xem.



Sau khi các hoạt động buổi chiều kết thúc, mọi người bắt đầu chuẩn bị cho đêm lửa trại, rõ ràng sắc trời còn chưa tối đen, cả đám lại nhanh chóng đốt lửa thắp đuốc, vừa hát vừa náo loạn hết lên.

Tâm tình vốn thoải mái của Bạch Tiêu Linh lại trở nên áp lực.

Cô thực sự không quá thích môi trường ồn ào, nhìn các đồng nghiệp nam tay cầm micro phấn khích hát, trong tai cô không cảm thụ được một tí âm nhạc nào, chỉ toàn nghe tiếng ồn khiến tai đau đớn. Chưa kể, có một số đồng nghiệp đang uống rượu xung quanh, cô không thích mùi rượu tí nào.

Bạch Tiêu Linh trong lòng thở dài, thầm nghĩ: Quên ý nghĩ lúc nãy đi, coi như cô nói sai rồi buổi tụ tập như này, nếu có thể được quyền không tham gia cô chắc chắn sẽ từ chối ở nhà cho an lành.

“Tiểu Linh” Quản lý từ phía sau vỗ vai cô “Lát nữa cơm nước xong mọi người muốn chơi thêm trò chơi, cô đi theo tôi lấy một chút bài poker và đạo cụ trừng phạt đi.”

Bạch Tiêu Linh như được thánh chỉ tha tội, vội vàng đi theo quản lý.

Trở lại khách sạn – là một tòa nhà giống như ký túc xá sinh viên, không thể so sánh với khách sạn trong thành phố hoa lệ và tinh tế, nhưng trên núi nơi này cũng được coi là sạch sẽ và thoải mái.

Điều kiện khách sạn có hạn, chỉ có một thang máy có thể sử dụng, Bạch Tiêu Linh đi cùng quản lý tới chờ thang máy, thấy bên cạnh bày một chậu cây xanh, lá cây cực kỳ tươi xanh.

Mũi cô không ngửi thấy mùi tươi mát của cây cối, đoán chắc chậu cây xanh này là đồ nhựa giả, tay chân linh hoạt để kiểm chứng suy nghĩ của mình, cô đưa tay nhéo nhéo chiếc lá cây xanh trên chậu.

Kết luận một câu: Quả nhiên là giả.

Người quản lý bên cạnh phát hiện ra hành động ngây thơ của cô, không thể không mỉm cười, hỏi cô: “Hôm nay có vui vẻ không?” 

Bạch Tiêu Linh ngượng ngùng rụt tay lại, gật gật đầu: “Vâng, tôi thấy rất vui.”

Thực ra thì không sao, nhưng nếu quay ngược thời gian lại cô vẫn sẽ đưa tay sờ chiếc lá kia lần nữa. 

Cửa thang máy mở ra, người quản lý đi vào, rất chu đáo dạy bảo cô: “Cô vừa đến công ty, phải tham gia nhiều hoạt động tập thể, quen thuộc với tất cả mọi người nghe chưa, bình thường trong công việc hợp tác với nhau sẽ được hòa hợp hơn, sau này có bất kỳ vấn đề gì có thể đến với tôi bất cứ lúc nào, không cần ngại.”

Bạch Tiêu Linh nghe lời này giống như đang nhắc nhở mình, cô lại gật gật đầu “Vâng, cám ơn quản lý.”

Lên tầng, cô đi theo người quản lý đi ra khỏi thang máy.

Hành lang tương đối yên tĩnh, hai người một trước một sau đi đi cùng nhau, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nhạc của đêm lửa trại bên ngoài khách sạn, ngay cả hát karaoke, có thể nghe một đám người ở ngoài đó hát đến nỗi gào khóc thảm thiết.

Người quản lý mở cửa phòng, Bạch Tiêu Linh đi vào theo phía sau.

Nhìn thấy giường lớn trước mắt, cô đứng im tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt hiện ra suy nghĩ không đúng.

Đây không phải là phòng của đạo cụ, đây là phòng riêng của người quản lý cơ mà…

“Muốn tắm rửa không?” Người quản lý đóng cửa lại và cởi áo khoác vest ra ngước mắt lên hỏi cô.

Bạch Tiểu Linh nghi hoặc khó hiểu, cảm thấy giữa hai người có phải là hiểu sai ý nhau hay không?

“Tại sao phải tắm?” Cô nghiêm túc hỏi quản lý “Không phải chúng ta đến đây lấy đạo cụ trò chơi sao? Đạo cụ ở đâu?”

Người quản lý giống như nghe thấy một trò đùa, mỉm cười nhẹ nhàng, với giọng điệu dỗ dành trẻ em nói: “Không vội vàng, chờ chúng ta tắm xong sau đó lấy nó cũng còn kịp.” 

Bạch Tiêu Linh nhíu mày “Vậy tôi chờ đêm lửa trại kết thúc rồi quay lại lấy.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Phía sau một lực mạnh kéo cô lại, quản lý kéo cả người cô trở về, trên môi vẫn là nụ cười trên mặt ôn nhu săn sóc như thường ngày, ngữ khí nói chuyện lại giống như biến thành người khác, dầu mỡ đến mức khiến người ta buồn nôn.

“Tiểu Linh, cô thật đáng yêu đấy biết không?” Hắn mạnh mẽ đem Bạch Tiêu Linh ôm vào trong ngực của mình “Đừng sợ, sau này trong công ty, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô cảm thấy thật thoải mái.”

Hắn ôm rất chặt, Bạch Tiêu Linh bị hắn giữ trong lòng tay chân cũng trở nên cứng đờ, cả người giống như bị đông cứng.

Rõ ràng cô có thể dùng sức thoát ra, nhưng cô lại không biết vì sao bản thân lại đứng im, giống như bị một con độc xà quấn lấy hết thân thể, tay chân lạnh buốt, hô hấp cô ngừng lại, nỗi sợ hãi dân lên khiến cho cả người Bạch Tiêu Linh không thể nhúc nhích.

Nhìn cái miệng hôi thối của tên quản lý kia sắp tiến lại gần, cô rốt cuộc cũng cố thức tỉnh bản thân, ý thức một được chuyện bản thân cô phải nên phản kháng!

Không chỉ phản kháng, mà còn muốn kêu cứu.

Cô run rẩy giãy dụa, nhưng cổ họng giống như bịt kín, khẩn trương đến mức không thể phát ra âm thanh như bình thường, sau đó Bạch Tiêu Linh nức nở lên một tiếng, cô bị người đàn ông phía sau dùng sức quăng lên giường.

Ga trải giường lạnh lẽo, làm cho cô nghĩ đến vảy của con trăn, khi tiếp xúc với da đó con người ta lại có loại sợ hãi giống như đang đến gần sự với tử vong.

Cô sợ hãi luống cuống, đầu óc thì trở nên choáng váng, không ngồi yên trên giường cho dù nửa giây, cô run rẩy giãy giụa muốn đứng lên, nhưng mà chân còn chưa chạm đất, đã bị nam nhân từ phía sau tiến đến đè lại, khiến cả người Bạch Tiêu Linh không thể nhúc nhích.

Cứu tôi với.

Cô hét lên trong tiềm thức, hốc mắt bắt đầu đỏ bừng, mọi thanh âm đều bị giường chôn vùi.

Tiếng động vang lên, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập mạnh mẽ.

Tên quản lý không thèm để ý tới tiếng động, luyến tiếc muốn không buông con mồi vừa chiếm được ra, hắn vẫn tiếp tục một tay ấn giữ Bạch Tiêu Linh, tay kia cởi quần áo của mình.

Nhưng.

Tiếng gõ cửa bên ngoài truyền tới càng lúc càng lớn, khí lực kinh người, cánh cửa rung lắc kịch liệt biểu hiện người tới không có ý tốt.

Quản lý không cách nào không thể để ý nữa, từng đợt tiếng gõ cửa này khiến lòng người kinh hãi, hắn đành phải buông Bạch Tiêu Linh ra, cảnh giác đi tới trước cửa.

Bạch Tiêu Linh vội vàng bò xuống giường đứng rụt sang một bên.

Thanh âm càng lúc trở nên lớn hơn lúc đầu, càng ngày càng vang, quản lý bị động tĩnh này dọa sợ, không dám mở cửa, thậm chí không dám tới gần mắt mèo nhìn ra bên ngoài rốt cuộc là ai đang đập cửa, ngay sau đó đột nhiên cái đạp thật mạnh, một tiếng “Rầm” phát ra cửa phòng đã bị đá văng.

Một người đàn ông cao lớn đi vào vài bước, nâng một cú đấm thẳng vào mặt tên quản lý.

“Ah!!!”

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Bạch Tiêu Linh ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt hung dữ khí bức mạnh mẽ trên người của Bạch Sóc, đầu óc trống rỗng không thể nào nghĩ tới là cậu lại tìm được nơi này…

“Ngây ngốc ở đó làm gì? Đi ra đóng cửa lại đi” Bạch Sóc tức giận quát cô một câu.

Bạch Tiêu Linh run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch sợ hãi chạy đi đóng cửa.

Khóa cửa đã bị đạp hỏng, cô dùng sức đẩy vài cái, cửa mới miễn cưỡng được đóng lại, lúc xoay người lại thì phát hiện quản lý đã bị Bạch Sóc đánh đến nỗi mặt đầy là máu.

Bạch Tiêu Linh giật mình.

Vừa rồi làm nhục cô, tên quản lý mạnh mẽ đến mức khiến cô không thể chạy thoát, lúc này hắn ở trong tay Bạch Sóc lại yếu như sên, bị đánh đến quỳ xuống đất cầu xin tha thứ các kiểu, khóc rống lên.

Bạch Sóc đạp mạnh hai cước về phía dưới hắn, tiếng kêu thảm thiết kia lại lập tức kêu lên thảm thiết đến nỗi đổi giọng, sau đó Bạch Sóc bước lên đạp một đạp nữa giẫm lên mặt tên quản lý, khom lưng bắt đầu xé quần áo hắn ta.

‘’Quay lưng lại đi’’ lúc đang xé quần đến cuối cùng, Bạch Sóc lại hướng Bạch Tiêu Linh nói lớn.

Bạch Tiểu Linh rụt cổ xuống, quay lưng lại phía sau, tiếp theo nghe thấy tiếng khóc khàn khàn của quản lý sau tai, hắn cầu xin tha thứ, nhưng Bạch Sóc căn bản không hề dừng lại.

Quản lý tức đến mức không cảm thấy cầu xin hy vọng gì nữa, lập tức chơi liều mở miệng lên tiếng chửi bới “Mày đợi đấy, tao sẽ cho mày ngồi tù.”

Bạch Tiêu Linh nghe được hai chữ “Ngồi tù” kia, trong lòng lập tức căng thẳng, không khỏi muốn xoay người lại khuyên Bạch Sóc dừng tay.

Nhưng cô vừa mới di chuyển bước chân, thì nghe thấy Bạch Sóc nóng nảy quát: “Đã bảo chị đừng có quay lại cơ mà, không sợ nhìn sẽ bẩn mắt sao.”

Bạch Tiêu Linh lập tức không dám động đậy, cắn môi dưới, khó xử không biết mình nên làm cái gì bây giờ, vì quản lý đang bị em trai mình đánh phần nào trong cô cảm thấy hắn dừa lắm, đáng đánh. Nhưng cô cũng rất lo lắng Bạch Sóc sẽ vì chuyện này mà rước họa vào thân.

Bạch Sóc vừa xé quần áo vừa chửi, rất nhiều câu khó nghe trước kia cô chưa bao giờ nghe cậu nói qua trước mặt cô.

[Tách, tách tách] 

Sau lưng cô, tiếng âm thanh của máy ảnh di động vang lên, còn có giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt của Bạch Sóc:

“Được rồi, những bức ảnh này tôi tạm thời giữ lại, hơn ba trăm số điện thoại trong danh bạ của ông tôi cũng đã sao chép toàn bộ, chỉ cần ông dám báo cảnh sát, ba trăm người này sẽ thưởng thức bộ sưu tập ảnh chân dung cá nhân của ông, nếu ông không ngại, cứ việc báo án thử xem.”

Bạch Tiêu Linh quay lưng về phía bọn họ, không thể nhìn thấy phía sau là tình cảnh gì, chỉ nghe thấy tiếng khóc thảm thiết cực độ của quản lý, khóc đến bất lực tuyệt vọng.

Trên vai nặng xuống, cô quay đầu nhìn, là Bạch Sóc đang ôm lấy bả vai cô, anh đưa tay mở cửa muốn đưa cô ra ngoài, cô kinh ngạc không thôi nhưng Bạch Tiêu Linh chưa có định rời khỏi nơi này.

Cô hóa ra được cứu rồi.

Nhịn không được cô muốn quay đầu lại nhìn một cái, đầu chỉ vừa xoay một nửa, đã bị người đàn ông bên cạnh dùng bàn tay to của mình giữ lại.

Cậu xoay đầu cô trở lại phía trước, sắc mặt không ngờ cô sẽ quay lại, lập tức lên tiếng dọa: “Không được nhìn.”

Bạch Tiêu Linh: “…”

Được rồi, không cho nhìn vậy thì không nhìn.



Đêm tối, chiếc xe chạy trên con đường vắng lặng không có bóng người, Bạch Tiêu Linh ngồi trong xe, hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ ngày hôm nay của mình, vẫn có chút ngơ ngác.

Cô thật sự không nghĩ tới, ngày thường quản lý đối xử tử tế và tốt bụng với cô lại làm ra loại chuyện này, nếu như không phải Bạch Sóc kịp thời chạy tới, hiện tại thì cô sẽ có kết quả gì?

Cô sẽ không phản kháng được, cô không có sức lực, cũng không có lá gan, quản lý có phải cũng nhìn ra tính tình nhút nhát của cô, cho nên mới chọn cô làm mục tiêu?

Bạch Tiêu Linh bỗng nhiên cảm thấy buồn trong lòng.

Cô chỉ muốn hòa nhập với mọi người, tại sao lại làm thế với cô? Vì sao cô làm người hay là yêu quái, đều vô dụng như vậy? Ông trời có phải cố ý khi dễ cô không? Nếu để cho cô làm yêu quái, sao không để cho cô làm yêu quái nào đó lợi hại một chút? Hổ hay sư tử, hoặc sói xám lớn cũng được… Tại sao cô luôn là người bị bắt nạt?

Chóp mũi chua xót, nước mắt lập tức lăn xuống.

Vừa rồi ở trong phòng, sự sợ hãi khiến đầu óc cô trống rỗng, cảm xúc hỗn loạn, hiện tại thoát khỏi nguy hiểm, đầu óc trở nên tỉnh táo lại một chút, suy nghĩ lại một chút cô lập tức cảm thấy sợ hãi.

Cô bật khóc, Bạch Sóc nghe được một tay vịn vô lăng, tay kia rút khăn giấy ném cho cô, đau đầu nói: “Đừng khóc, đây không phải là đang đưa chị về nhà sao? Còn khóc cái gì nữa?”

Bạch Tiêu Linh khóc đến thương tâm, nức nở một tiếng trả lời cậu: “Tất cả đều… Khi dễ tôi…”

‘’Ai dám?” Bạch Sóc gầm nhẹ.

Sự an ủi như vậy đối với Bạch Tiêu Linh cũng vô dụng, giờ này khắc này, trong đầu cô đều là tất cả ủy khuất mà đời này của cô tích lũy được, nhớ thời thơ ấu khi bị bọn trẻ cô nhi xa lánh, ngay cả khi được nhận nuôi thì phải cẩn thận khống chế bản thân không có thói quen ăn cỏ nữa, e sợ cha mẹ nuôi phát hiện ra và trở nên ghét bỏ cô, không dám đi KTV hay rạp chiếu phim, cô không dám đi tới mấy nơi đông người, mất rất nhiều cơ hội kết giao bạn bè, đi làm thì vẫn không hòa hợp với mọi người, vất vả lắm mới gặp được một trưởng phóng thích giúp đỡ cô, không ngờ là hắn ta đối với cô có ý đồ khác…

Cô càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt không tiếng động chảy xuống lăn dài trên gò má, căn bản không dừng lại được.

Bạch Sóc cắn răng, dùng chân đạp mạnh thắng xe lại, sau đó đóng cửa xe bước xuống đi ra ngoài. Bạch Tiêu Linh sửng sốt, nước mắt lưng tròng nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ.

Bóng dáng cậu biến mất trong bóng đêm, Bạch Tiêu Linh đang khó hiểu, thì thấy cậu cầm một đống cỏ tươi từ ven đường kéo về, không kiên nhẫn nhét hết chúng vào trong ngực cô.

Bạch Sóc rút mấy tờ khăn giấy, lau bùn đất trên tay, sau lại có chút thô lỗ rút thêm một tờ nữa, giơ lên lau nước mắt trên mặt cô, những giọt nước mắt kia làm cho anh phiền muộn trong lòng.

“Một chút hữu dụng cũng không có” Giọng điệu của cậu phảng phất giống như vô cùng ghét bỏ “Ăn đi, chị yêu nhất đấy, ăn xong đừng khóc nữa.”

Bạch Tiêu Linh nhìn đám cỏ linh lăng trong ngực, chớp chớp mắt, nước mắt đọng trên lông mi vẫn còn đó, nhưng không biết tại sao trong lòng cô bình tĩnh lại hơn rất nhiều…

Lời của tác giả:

Sự thật là bình thường ta không xem chị gái x em trai đâu, cũng không viết qua OTP kiểu này bao giờ, đây là lần đầu tiên đấy.

Người đọc sách cũ của ta chắc là đều biết, ta tương đối thích miêu tả ngoại hình của tuổi tác tương đối trên lệch, lần này cũng không biết chuyện gì xảy ra, một lòng một dạ làm chị gái x em trai, có thể là cái này quá thích hợp đúng không??? 

Ai, não đau ~