- Nhật Phong làm sao cơ?
Bà Như nhìn cô, không giấu nổi sự lo lắng của mình. Liệu Song Nhi đã nghe thấy tất cả sự việc chưa? Ánh cũng chỉ im lặng. Nhận thấy không khí không mới vui vẻ ấy, cô liền chạy tới lay tay Như, rốt cuộc là sao? Không lẽ Nhật Phong đã gặp chuyện gì rồi?
- Cô à, có chuyện gì xảy ra với Phong hả?
-....
- Cô Như, nói con biết đi.
Giọng Nhi to hơn khi không nhận được câu trả lời. Lòng cô nóng như lửa đốt, cô sợ, rất sợ cái cảm giác mất đi người mình yêu.
- Thằng bé...
- Vì thành tích học tốt nên Nhật Phong được chuyển sang một trường khác tốt hơn để học một thời gian. Chỉ có vậy thôi con gái à.
Nói rồi, Ánh đến bên cô, đặt nhẹ tay lên bờ vai đang run rẩy đó như muốn trấn tĩnh. Nhi vẫn không hết nghi ngờ, hỏi tiếp:
- Sao vừa nãy mẹ lại hét to quá vậy?
- À, vì ta bực. Tại Phong dám bỏ Song Nhi của mẹ mà. Nhưng con cũng đừng giận nó nhé. - Bà cười hiền. Rồi cô cũng thở phào nhẹ nhõm, đáp:
- Dạ, không có chuyện đó đâu. Nhưng mà may quá, con cứ sợ cậu ấy gặp chuyện gì?
Mí mắt của Ánh hơi cụp lại, bà đã nói dối cô rồi. Nhưng chỉ lần này thôi, hãy cứ để Song Nhi nghĩ rằng điều đó là đúng. Bởi lẽ đây là cách duy nhất giúp một người đa cảm và yếu đuối như cô không phải đau khổ.
- Ánh này, cậu nghĩ Nhi, con bé..._ Như nói bằng chất giọng trầm, đôi mắt vẫn đang đăm chiêu nhìn lên phòng cô. - Liệu có thể vực dậy trước nỗi đau mang tên sự thật.
****
- Vương Thiên Nam, em đứng lại cho anh_ Người quản lí hớt hải đuổi theo chàng trai quanh căn biệt thự. Mặt anh trắng bệnh đi do chạy nhiều, hơi thở dốc vì mất sức, mái tóc vừa đi làm mất hơn tiếng để chuẩn bị cho buổi concert đã bị rối tung trong khi chạy, chiếc áo vest đen cũng đã xộc xệch và dần nhàu đi. Giờ thực sự Minh Cường chỉ mong sao thần tượng phía trước kia chịu dừng lại trước khi bộ dạng của anh ngày một trông thê thảm hơn
- Cho em nghỉ chiều nay đi mà._Cậu trả lời trong khi vẫn đang cắm cúi chạy. Có vẻ như đã quá quen thuộc với việc maraton với Fan nên trông cậu rất bình thường.
- Hôm nào cũng xin nghỉ. Em tính giết người quản lí như anh à_ Cường nhanh chóng quát rồi nói tiếp: - Hoàng Nguyệt Băng đã đạt vị trí Princess Idol rồi đó, biết chưa hả?
- Vậy thì sao? Vả lại, em thăng cấp thành Prince Idol từ năm ngoái rồi còn gì_ Thiên Nam ngoái đầu lại đáp.
Minh Cường vò mạnh lên đầu mình, xem ra cậu không hiểu gì cả:
- Em vào nghề trước em ấy một năm nên suy ra thì thời gian đạt danh hiệu bằng nhau đó.
Nhận thấy cái đúng trong lời nói của anh, Nam dừng chạy, quay đầu lại hỏi quản lí của mình:
- Vậy nghĩa là nếu em không chịu tập luyện thì sớm muộn gì cũng bị cô ta vượt qua, phải không?
Cường vui vẻ gật đầu, ơn giời, cuối cùng cậu cũng chịu hiểu ra rồi:
- Nào, thế giờ mau đi...
- Nhưng em chả quan tấm tới mấy chuyện đó đâu._Nam nói, cắt lời của anh. Niềm vui nhỏ bé chưa được 3s đã nhang chóng bị cậu dập tắt. Người quản lí trẻ kia phải đơ mất mấy giây mới hoàn hồn lại. Cậu lại tiếp tục chạy đi nhưng có biết rằng cái câu nói của mình đã khiến Cường khóc trong lòng. Anh tự trách sao cái số mình lại xui xẻo, tại sao lại phải làm quản lí cho Thiên Nam chứ?
____
Nam đang đi trên đường, chợt nhận ra con hẻm bé trước mặt đang xảy ra một vụ đánh nhau. Tuy mới chỉ nhìn lướt qua nhưng cậu có thể biết Nhật Phong ở đó bởi màu tóc hung đỏ nổi bật. Cậu tính đi tiếp nhưng rồi chợt dừng lại. Dù gì giờ cũng không biết đi đâu, chi bằng ở lại xem một chút. Nghĩ vậy. cậu đến ngồi vào chiếc ghế đá phía đối diện con hẻm. Đưa mắt nhìn vào cuộc ẩu đả đó, Thiên Nam gật gù, phải công nhận rằng Dương Nhật Phong đó thật sự rất mạnh. Một mình chọi lại với cả tầm chục tên to con. Sau một hồi thì trận đánh đó kết thúc.
Thiên Nam nhíu mày, cậu lấy tay rụi mắt mình. Này, đùa hả? Cậu không nhìn lầm đó chứ. Phong vừa nhặt chiếc ví màu xám dưới đất đưa cho một cụ già cuối hẻm kia, còn cười một cách rất thân thiện nữa chứ.
- Hắn đánh nhau vì muốn lấy lại đồ cho người khác ư?
Rồi Nam suy nghĩ, nếu như cậu nhớ không lầm thì những người tên lưu manh đó đánh đều là bọn hay đi bắt nạn kẻ khác hay những kẻ yếu hơn mình.
- Hmm...
Trước giờ cậu - Vương Thiên Nam cực kì khinh bỉ những kẻ phá hoại suốt ngày chỉ biết đánh đấm, đặc biệt là Nhật Phong. Có lần Nam đã thấy mẹ hắn đã khóc rất nhiều vì đứa con của bản thân. Là người kính trọng cha me - đấng sinh thành ra mình nên khi phải chứng kiến cảnh đó, cậu tuy là một người ngoài cuộc còn muốn lao đến đánh Phong để cho hắn tỉnh ngộ. Tuy nhiên sự việc này đã khiến Nam thay đổi suy nghĩ của mình về Nhật Phong theo hướng tốt hơn chút.
- VƯƠNG....THIÊN.....NAM!!! Giờ thì em đừng hòng thoát, về ngay cho anh.
Và rồi không biết từ khi nào mà Minh Cường đã ở ngay phía sau cậu, cơn tức giận như muốn bùng nổ, truyền tải sang cả lời nói của mình, nhấn mạnh cái tên kia một cách đáng sợ đầy hàm ý, kiểu như muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời ngay . Vẫn chưa kịp định thần lại thì Nam đã nhanh chóng bị hai người bên cạnh Cường vác lên xe.
****
Nhật Phong mệt mỏi dựa lưng vào bức tường cạnh cửa nhà mình. Cậu thở dốc từng hơi nặng trĩu. Các vết thương do xây xát không ngừng nhói lên liên tục. Phong lấy chiếc chìa khoá trong túi ra để mở cửa. Vừa bước vào trong nhà, Như đang ngồi ở phòng khách không khỏi đau xót khi nhìn thấy con trai mình người đầy các vết trầy xước như vậy. Cậu đau bà cũng đau. Tự trách mình vì bản thân đã không thể dạy được chính con mình. " Như à, mày quả là một người mẹ không tốt mà "
- Để mẹ băng vết thương cho con_ Bà cầm hộp sơ cứu tới cạnh Nhật Phong, nhẹ chạm vào vết thương trên cánh tay phải cậu.
- Cảm ơn nhưng thôi, con tự làm được.
- Song Nhi đang chờ con... Con tính để con bé vậy sao?_ Như nói, đôi chân đang đi trên bậc thang của Phong khựng lại. Song Nhi! Cậu đang cố gắng để quên đi cái tên đó đấy. Sao lại nhắc tới cô? Trong phút chốc trái tim cậu bỗng như mềm lại nhưng vẫn cố để bình tĩnh.
Đi vào phòng mình, Nhật Phong đến bàn học của mình, cậu mở ngăn tủ giữa và lấy ra một chiếc hộp gỗ chữ nhật. Phía trong nó đựng rất nhiều hình cậu và Nhi. Viền của tất cả các bức ảnh đều đã quăn và nhàu bởi lẽ cậu đã nhìn chúng rất nhiều lần. Song Nhi đang chờ con - câu nói của mẹ chợt vang lên trong đầu Phong. Bao lâu rồi nhỉ? Một tháng. Nhi đã chuyển lên đây được một tháng rồi, đồng nghĩa với việc chờ cậu thêm một tháng nữa. Nhật Phong đập mạnh hai tay vào mặt bàn, cậu đúng là một tên tồi. Lúc nào cũng vậy, Song Nhi luôn luôn phải chờ đợi cậu. Mười năm trước cũng vậy và giờ vẫn vậy.
Phong nhớ rất rõ ngày đầu hai người gặp nhau là khi học lớp 1. Ngày mà lần đầu tiên cậu đi học muộn là ngày Nhi chuyển vào lớp cậu. Lúc đó cậu dường như đã bị hút hồn bởi đôi mắt đen lấy của cô. Nhưng rồi cô đã cười cậu, cảm giác giống như bị khinh thường vậy, Nhật Phong bắt đầu trả thù cô. Cậu lừa Nhi hết lần này đến lần khác, lợi dụng sự ngốc nghếch của cô, Phong biến cô trở thành osin cho mình. Thế mà cái mặt Song Nhi lúc đó vẫn trơ lì ra, vẫn còn cười toe toét suốt. Và tự bao giờ, cậu bắt đầu quen thuộc với sự xuất hiện của cô bên cạnh mình. Khi bắt đầu học kì II bỗng dưng có thằng nào đó chuyên lởn vởn quanh Song Nhi của cậu . Lúc mới đầu Nhật Phong giả bộ làm ngơ, nhưng khi thấy hắn nắm tay cô thì cậu không chịu được nữa liền xông ra đánh tên đó túi búi. Kết quả Phong bị đình chỉ học ba ngày, Nhi tưởng mình lầm gì sai liền xin lỗi cậu. Được bước làm tới, cậu có tình tránh mặt cô trong khi chính bản thân mình là người sai trước. Tới ngày cá tháng tư, Nhật Phong bảo Nhi tan học mua kem chờ cậu ở cổng trường thì sẽ tha lỗi. Cô vui vẻ gật đầu mà không biết bản thân đã bị lừa. Chiều hôm đó, trời mưa to đúng như dự báo thời tiết. Ngồi trong phòng, Nhật Phong tự đồng ý với cái suy nghĩ của mình Chắc Nhi không ở lại đâu . Cái suy nghĩ đó cũng chẳng tồn tại được dài là mấy, cậu cảm thấy bứt rứt, rất khó chịu, Phong mặc áo mưa vào, cầm theo một chiếc ô chạy đến trường. Và ở đó... cô vẫn chờ cậu. Cả người đã ướt sũng nhưng trên môi vẫn nở nụ cười
. . . . .
- Đồ ngốc! Bộ đầu cậu không có não hả, không cả biết hôm nay ngày cá tháng tư sao, không cả nhận ra bây giờ trời đang mưa hả?! _ Nhật Phong không chịu nổi cơn giận dữ liền hét toáng lên. Cậu không biết bộ dạng mình lúc này sẽ khó coi tới nào nữa. Rốt cuộc cô thuộc cái thể loại người gì đây? Tính diễn phim bi thương cho cậu xem chắc.
- Nhưng mà...
Cậu bật chiếc ô lên rồi che cho Nhi, cởi chiếc áo khoác ngoài của mình choàng lên thân hình đang run rẩy của cô. Phong chạm nhẹ vào tay cô, lạnh hết cả rồi, vậy mà cứ đứng đây như không có gì vậy. Cô là robot chắc. Hai que kem trên tay Song Nhi cũng đã tan hết, chảy men xuống tay cô. Phong cầm lấy chúng rồi đem vứt vào vào một cái thùng rác cạnh đó. Không hiểu sao lúc này, tim cậu đau lắm, cô có cần thiết phải ngốc vậy không?
- Lần sau đừng như vậy nữa. Nếu như tớ không đến thì cậu tính đợi đây suốt hả?!_ Nhật Phong nói có phần bé đi so với vừa rồi, cậu đang cố gắng để kiềm chế sự bực tức trong mình.
- Nhưng mà chẳng phải cậu đã đến rồi sao._ Nhi ngây thơ đáp nhưng có biết sự ngây thơ không chút vẩn đục đó đã làm cậu phải xấu hổ về mình lắm, cậu hối hận và nhận ra bản thân tồi tệ đến mức nào. Mà cũng nhờ đó, cậu bắt đầu yêu cô, yêu cái con người ngốc nghếch nhưng có tâm hồn đẹp. Phong cũng tự nhủ rằng bản thân sẽ không bao giờ làm gì sai với Nhi, cậu nhất định sẽ không bao giờ để cô phải chờ đợi mình.
. . . . .
Kết thúc hồi tưởng của mình, Nhật Phong cười trừ, cậu khinh bỉ chính bản thân mình. Đã thề rằng không để cô phải chờ đợi, nhưng rồi thì sao? Không có gì thay đổi cả ngoại trừ chờ đợi.
Pip...pip... _ Tin nhắn từ điện thoại vang lên, từ một số lạ với tiêu đề : Chúng ta gặp nhau được chứ? . Phong nhíu mày, cậu có quen người này không? Suy nghĩ lúc rồi cậu nhắn lại:
Ai?
Hoàng Nguyệt Băng, hi vọng cậu không quên tớ, Phong.
Nguyệt Băng?
Phải. Giờ tớ lập lại lần nữa: Chúng ta gặp nhau được chứ?
Ở đâu?
Nơi cất giữ bí mật hai năm về trước mà cậu muốn giấu mọi người
Cái gì? Nơi cất giữ? Cậu đứng bật dậy, lo lắng , không lẽ cô biết rồi sao. Không được mất bình tĩnh, Phong liền vội nhắn lại:
Ý cậu là sao?
Đừng giả vờ, cậu biết mà, phải không?........ Khu nhà bỏ hoang phố OX
Tin nhắn như làm Nhật Phong phải bất động hồi lâu. Không được, Nguyệt Băng không được ở đó. Cô sẽ gặp nguy hiểm mất. Vội chạy ra khỏi nhà, cậu muốn ngăn cô bằng mọi giá trước khi cô biết hết sự thật.
____
Kia là Phong mà. Cậu ấy chạy đi đâu vậy? _ Nhìn thấy Nhật Phong trong bộ dạng hớt hải kia không khỏi làm Hùng phải chú ý đến. Cậu nhanh chóng đuổi theo.
Có Lẽ Tớ Ngốc, Nhưng Tớ Biết Cậu Yêu Tớ