Bài hát đề cử:- Euphoria;- ON;- Dionysus;- Khóc cùng em;- Càng níu giữ càng dễ mất.----------------------------------------Chap 36Sau một hồi buông lỏng bản thân, Ami vì khóc mà mệt lả, ngủ thiếp đi trên bờ vai rộng lớn của Jungkook.“Ami…”“...”‘Không có động tĩnh, chắc ngủ rồi…’Jungkook nhẹ nhàng gỡ tay Ami ra khỏi cổ mình, đặt Ami xuống giường, kéo chăn lên cho Ami.

Xong xuôi, Jungkook rời khỏi phòng bệnh.

Vừa ra khỏi phòng liền gặp Yeonjun và Taehyung.“Không về nhà sao?” - Jungkook“Chuyện của Seo Hwayoung mày tính sao?” - Yeonjun“Giao cho cảnh sát xử lý trước” - Jungkook“Dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy sao?” - Yeonjun“Chắc chắn là không thể rồi” - Taehyung“Sau khi Ami hoàn toàn khỏe lại, tôi sẽ giao chuyện này cho Ami xử lý.

Cô ấy không đơn giản chỉ là một Thiên kim đại tiểu thư của Lee Gia đâu.”“Tùy ý cậu quyết định”“Cậu có định báo với hai bên gia đình không?”“Họ vẫn chưa biết Ami mang thai, tốt hơn hết vẫn là không báo cho họ biết”“Cậu vẫn nên báo cho họ biết.

Làm gì thì làm nhưng không giấu được cả đời đâu”“Biết rồi.

Hai cậu về đi”“Cậu định ở lại đây với Ami sao?”“Ừm..Hai người cứ về đi”“Cậu cũng nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi mang tài liệu công ty đến cho cậu.” - Yeonjun“Ừm… Về cẩn thận.”“Về đây...”Yeonjun và Taehyung rời đi, chỉ còn Jungkook ở hành lang bệnh viện.


Đứng bên ngoài hóng gió, Jungkook thật không thể nào tin được lại có một ngày mình lại vô dụng như vậy.

Ngay cả đứa con đầu lòng còn không thể bảo vệ tốt, để xảy ra cơ sự như ngày hôm nay, hẳn là anh quá tồi tệ rồi.

Nhưng nghĩ lại cũng thấy lạ, tại sao Seo Hwayoung lại có ý đồ với anh và cô chứ? Không có lý gì để cô ta làm như vậy cả, chừ phi gia đình cô ta từng có một mối thù sâu sắc với Jeon Gia và Lee Gia.Mải mê đắm chìm trong suy nghĩ mơ hồ của bản thân, Jungkook giật mình khi nghe thấy tiếng hét thất thanh của Ami vọng ra từ phòng bệnh.‘Aaaaaaa…’“Ami! Em làm sao thế?” - Jungkook chạy thật nhanh vào phòng bệnh.“Jungkook! Em sợ quá…”“Có chuyện gì sao? Nói anh nghe.”“Em vừa mơ thấy… Seo Hwayoung…” - Ami nức nở“Ami, hít thở sâu, bình tĩnh lại”“...”“Rồi, giờ nói anh nghe, Seo Hwayoung làm sao?”“Cô ta… cô ta… giết người… em là người chứng kiến… Rồi cô ta cũng giết em… Jungkook, em sợ lắm…” - Người Ami run lên bần bật từng hồi sợ hãi nắm lấy cánh tay của Jungkook“Không sao… không sao… Đều chỉ là mơ thôi… Chỉ là mơ thôi…”“Em mau ngủ đi....!Có gì ngày mai chúng ta nói tiếp.

Giờ đã muộn lắm rồi, em mau ngủ đi…”“Jungkook, anh ngủ cùng em…”“Vậy, anh kéo chiếc ghế sofa kia qua đây nằm cạnh em?”Ami không nói, chỉ gật đầu, lộ rõ sự sợ hãi dư âm từ cơn ác mộng.

Anh kéo chiếc ghế sofa về gần giường bệnh.“Ngoan.

Mau ngủ đi, có gì mai chúng ta nói tiếp.


Thức khuya quá không tốt cho sức khỏe.

Ngủ ngon”Ami gật đầu, cố gắng nhắm mắt ngủ.

Anh cũng ngả lưng xuống sofa chợp mắt.

Xem ra sau này phải chú ý cô vợ nhỏ này hơn rồi.

Đêm dài cứ thế qua đi, nỗi sợ trong lòng Ami cũng vơi bớt, cô lại đắm chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau,Từng tia nắng len lỏi vào căn phòng, rọi xuống mặt Ami làm cô tỉnh giấc.

Ami từ từ mở mắt, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.

Lia mắt một vòng nhưng không thấy Jungkook đâu cả, chỉ thấy chiếc sofa bên cạnh trống trơn, rõ ràng là hôm qua còn ở đây mà, sao giờ lại biến mất rồi? Mải mê suy nghĩ một hồi, cánh cửa phòng bệnh bật ra, Ami giật mình vì tiếng động mà ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng.---------------------------------------Đọc truyện rồi vote đi mọi ngừi.

Pờ li~.