Tân Nguyệt chuẩn bị hoạt động trở lại trên chuyến chuyên chở Xuyên Giang, việc hợp tác giữa Đại Quân và SS Conte Verde cũng đã tiến đến bước cuối, hai việc này đều tiến triển khá thuận lợi. Sức khỏe Đạo Quần chuyển biến rất tốt đẹp, hiện ông nghỉ ngơi tại nhà, thỉnh thoảng có tham gia quyết định những công việc quan trọng của công ty, nhưng vẫn dành hầu hết thời gian để nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Bạn bè thường tới thăm Đạo Quần, nếu thời tiết tốt, ông sẽ vui vẻ ra vườn hoa uống trà, trò chuyện cùng họ. Ông đã vất vả quá nửa đời người, cuối cùng lại có thể nhân cơn trọng bệnh tới không đúng lúc này để hưởng thụ chút an nhàn. Đạo Quần cũng nghe được chuyện của hiệu buôn Tây Phổ Huệ và nhà họ Phan, người ta đồn đại vụ mất tích của Phan Thịnh Đường còn ly kỳ hơn kịch nam. Đạo Quần giữ thái độ ngờ vực với phần lớn những lời đồn đại, nhưng ông cũng biết rõ những chuyện này không hề gây ảnh hưởng xấu tới Đại Quân. Sau khi kinh qua cơn sóng lớn thăng trầm, Đạo Quần cảm thấy cả mình và gia nghiệp nhà họ Mạnh đều đã cải tử hồi sinh, đâm vô cùng phấn khởi.

Cứ tới thu đông, bệnh suyễn của Tử Chiêm lại tái phát. Đạo Quần nhường phòng ngủ hướng nam cho con trai nhỏ để chuyển sang căn phòng hướng tây. Nhiệt độ đường nước nóng của căn phòng này không được cao lắm, bà Mạnh sợ chồng cảm nên bắt ông sang ngủ với Tử Chiêu, nhưng Đạo Quần không muốn, sợ làm ảnh hưởng con nghỉ ngơi. Sau cơn bạo bệnh, ông rất trân trọng khoảng thời gian ở bên người nhà, lại càng kỳ vọng nhiều hơn vào hai đứa con trai, đặc biệt là Tử Chiêu đang gánh vác trách nhiệm nặng nề, cậu như một con chim ưng non bất chấp gian khổ để bay lượn trong bão táp. Tử Chiêu không chỉ là người lèo lái sự nghiệp nhà họ Mạnh, mà còn là trụ cột tinh thần cho Mạnh Đạo Quần. Đạo Quần không thể để cậu mảy may ảnh hưởng.

Tử Chiêu hay về muộn, nhưng chỉ cần thấy phòng cha sáng đèn, cậu sẽ lại vào chào ông. Đạo Quần luôn phần đồ ăn khuya cho cậu, để cậu ăn xong rồi mới đi ngủ. Đêm nay cũng như vậy.

Tử Chiêu vào nhà, lúc này Đạo Quần còn chưa ngủ, ông tựa vào giường, gật đầu với câu. Bà Mạnh đang lục tung tủ quần áo, phòng có một chiếc tủ đứng rất lớn, đựng đồ da và những món trang phục ngày thường ít mặc. Đạo Quần chỉ tủ đầu giường, ý bảo cậu mau uống cốc sữa đặt trên tủ đi. Tử Chiêu ngồi xuống bên mép giường, cười với mẹ: “Khuya rồi mà mẹ còn lục tìm gì vậy?”

Bà Mạnh không quay đầu lại: “Em nhớ năm ngoái anh mua cho em một chiếc khăn choàng lông chồn màu trắng, chẳng hiểu sao lại không tìm thấy đâu.” Bà nói với Đạo Quần.

Đạo Quần đáp: “Chưa chắc đã cất trong tủ này đâu. Phòng em còn mấy chiếc tủ nữa mà, để mai rồi tìm.”

“Không kịp, sáng mai người ta đi rồi.”

Tử Chiêu lấy làm lạ, hỏi: “Ai đi ạ?”

“Chị họ con đi Đông Bắc, hôm nay con bé với bác ba con đến nhà mình chơi, mẹ thấy càng ngày con bé càng gầy, muốn tặng nó món gì đó.”

“À.”

Bà Mạnh chợt quay phắt lại, nói với Tử Chiêu: “Hay con tặng chị chiếc áo choàng lông cáo đen đi, sau này con cưới vợ mẹ sẽ đền con một chiếc bằng lông chồn tía.”

Tử Chiêu bật cười: “Mẹ à, mẹ đổi lông chồn tía lấy lông cáo là lỗ to đấy.”

“Mẹ không sợ lỗ. Thế nào, con có đồng ý không?”

“Sắp tới con phải đi châu Âu, không muốn trích tiền công ty ra làm lộ phí nên con đổi áo choàng lấy tiền rồi.”

Bà Mạnh ồ lên: “Mấy hôm trước lúc phơi đồ cho con mẹ còn thấy nó mà, vẫn cất trong tủ đấy thôi. Con keo kiệt thật đấy, lừa mẹ làm gì.”

“Con mang đi đổi từ hôm qua rồi, không tin thì mẹ vào phòng con mà kiểm tra.”

“Nếu mẹ tìm thấy thì con định làm gì?” Bà Mạnh cười.

Tử Chiêu lẳng lặng uống hết cốc sữa rồi đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Vậy mẹ đi cùng con.”

Bà Mạnh dợm cất lời, Mạnh Đạo Quần lại nói: “Cầm mấy món đồ lặt vặt lấy tiền không phải giải pháp lâu dài, hơn nữa cũng dễ khiến người ta cười chê. Nhưng giờ tình hình nhà mình và công ty cũng không ổn thật, hay bán căn nhà ở Vũ Xương đi, nên xử lý luôn trước khi Tử Chiêu lên đường.”

Tử Chiêu liếc nhìn cha mình.

Bà Mạnh tiếp lời: “Chiêu Chiêu bận lắm, đừng để nó phải lo thêm chuyện, việc này cứ để em làm.”

Tử Chiêu ngáp dài.

Đạo Quần nói với cậu: “Con mau về ngủ đi.”

Bà Mạnh rời phòng cùng Tử Chiêu. Tử Chiêu cười nói: “Chẳng lẽ mẹ định đi lục tủ của con thật?”

Bà Mạnh vờ giận, giả bộ phát vào đầu cậu. Tử Chiêu cau mày né tránh, bà Mạnh lại rụt tay về, cười: “Mẹ muốn nói với con sáng sớm mai mẹ phải đi tiễn gia đình bác ba, mai dậy con nhớ để ý cha uống thuốc, dù ông ấy khỏe hơn rồi nhưng bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, không được sơ suất đâu đấy.”

Tử Chiêu vâng lời mẹ.

Bà Mạnh lại nói: “Con bận bịu thì cũng phải chú ý an toàn, chăm lo cho bản thân. Nhà mình không gánh nổi cơn sóng gió nào nữa đâu, nhất là cha con, ông ấy không thể chịu bất cứ kích thích nào nữa. Nói thật, cũng may chuyện kết thân với nhà họ Phan không thành, nếu phải gánh mớ phiền phức nhà họ thì chẳng biết gia đình mình sẽ ra sao.”

“Mẹ có muốn vào ngồi một lát không?” Tử Chiêu mở cửa phòng, quay đầu hỏi mẹ.

Bà Mạnh cười: “Không, con đi ngủ đi.”

Tử Chiêu thức trắng đêm.

Sáng sớm hôm sau, cho cha uống thuốc xong, Tử Chiêu vội vã rời nhà.

Mặt trời lên, muôn con đường trải sắc cam của ánh dương, nắng ban mai như sương như khói. Sắc nước và ánh nắng như cùng nhảy múa, những con thuyền đậu bên bờ sông khẽ đong đưa theo sóng, như thể tĩnh lặng im lìm luôn thường trực nơi đây, những sóng gió gầm thét chỉ là chuyện hi hữu ngoài ý muốn. Tâm trạng Tử Chiêu tồi tệ hơn bao giờ hết, nhưng cậu vẫn cố gắng kiềm chế, dù Cảnh Ninh có tới muộn hơn giờ hẹn tới gần một tiếng đồng hồ.

Ánh dương buông xuống, giàn giáo cao phủ vải bố, gió thổi phần phật, đường rìa đá hoa cương trắng muốt lộ ra qua khe hở. Tòa nhà lớn hiệu buôn Tây Thái Cổ đang thi công cách Trường Giang chưa tới một trăm mét, vì xưởng xây dựng đang bãi công nên vào buổi sáng, công trường này gần như không có người.

Cuối cùng Cảnh Ninh cũng tới, mí mắt cô sưng húp, cô xỏ giày đế bằng, như lùn đi cả một đoạn. Tử Chiêu cầm túi xách giúp cô, hỏi: “Sao em tới muộn vậy? Em không khỏe à?”

“Nhà em có chút chuyện, biết vậy em đã bảo anh đừng chờ em, em đi phà qua sông cũng được.”

Tử Chiêu cất lời: “Em đừng nói bậy, Tân Nguyệt sắp phải chạy trên Xuyên Giang rồi, mấy hôm nữa em không đi được nữa đâu, mà chưa kể anh còn là người lái nữa.”

Cảnh Ninh bật cười, vươn tay khoác tay cậu theo thói quen. Lúc băng qua con ngõ nhỏ dẫn ra đường lớn bên bờ sông, Tử Chiêu khẽ khàng rút tay ra, nói: “Mấy hôm nay cha để ý anh kỹ lắm, có khi ông cho người theo dõi anh rồi.”

Cảnh Ninh lẳng lặng đi theo cậu vài bước rồi dừng lại.

“Hay là bỏ đi.”

Tử Chiêu sững sờ, không tiếp lời.

“Trong khoa có vài thầy cô đối xử rất tốt với em, em đột nhiên nghỉ học thì có lỗi với họ lắm. Thật ra hôm nay em cũng không muốn tới trường mấy,” cô khựng lại trong chốc lát rồi nói tiếp, “chắc em chưa sẵn sàng.”

Tử Chiêu nén giận, cậu kéo tay cô: “Được rồi, Phan đại tiểu thư, để anh nắm tay em, như vậy đã được chưa?”

Cảnh Ninh giằng tay ra.

Tử Chiêu hạ giọng: “Hôm nay tâm trạng anh tệ lắm, em đừng cãi nhau với anh được không.”

Cảnh Ninh nói: “Giờ em thật sự không đủ khả năng quan tâm tới tâm trạng anh.”

“Vậy em muốn anh làm gì? Anh đã nghĩ bao nhiêu cách, làm bao nhiêu chuyện, ra đến nước ngoài chúng ta sẽ kết hôn luôn, em còn muốn anh làm gì nữa?”

“Em không ép anh kết hôn, anh không cần tỏ vẻ như đang lỗ vốn mất tiền thế.”

Tử Chiêu cố nín nhịn, nén cơn giận xuống, cậu tiến lại kéo tay cô, cười: “Anh sợ em rồi. Anh cưới được em còn vui hơn nhặt được núi vàng núi bạc, lỗ vốn mất tiền gì chứ, em thật là. Sao tay em lạnh thế, ngoan nhé, để anh ủ ấm tay cho em.”

Cảnh Ninh nhìn cậu.

Bốn nhau giao nhau, họ đọc được sự mệt mỏi và chán chường trong mắt đối phương, lòng tin kiên định chợt thoáng lung lay, vết thương họ cố gắng xem nhẹ giờ cũng bắt đầu nhói đau. Bọn họ đều thấy mình rất yêu đối phương, yêu là từ họ ra rả luôn miệng, nhưng “yêu” là gì? Khoảnh khắc ấy, hai người họ đều rất hoang mang, như đang bị đẩy vào một trò chơi mà chính người trong cuộc cũng chẳng hiểu đầu đuôi, bọn họ quá ngây thơ, họ không biết cách làm chủ cuộc chơi này.

Vành mắt Cảnh Ninh đỏ hoe, cô nói: “Tử Chiêu, em không muốn ra nước ngoài, gia đình em thành ra thế này rồi, sao em có thể đi được? Dù kết hôn nhưng gia đình anh vẫn không chấp nhận em thì biết làm thế nào? Kết hôn rồi, anh sẽ không quan tâm, không đoái hoài tới chuyện nhà em sao? Chỉ cần em than phiền kể lể với anh, anh sẽ lại như hôm nay, anh sẽ bảo tâm trạng mình không tốt, bảo em đừng cãi nhau với anh ư?”

Tử Chiêu nghiêm mặt: “Em có thể oán năng lực anh còn kém cỏi, không thể giúp gì cho em, nhưng anh đã cố gắng làm tốt nhất trong phạm vi có thể rồi. Anh nghĩ đủ mọi cách để tạo nên một mái ấm cho chúng ta, nhưng nhiều chuyện chỉ có thể đi từng bước một. Ninh Ninh, anh hoàn toàn không phải con người vô trách nhiệm, vậy nên anh sẽ không, mà cũng không dám dễ dàng hứa hẹn với em điều gì, vì bằng năng lực của anh hiện giờ, có một số chuyện anh thật sự không thể làm nổi. Hơn nữa… gia đình anh giờ cũng đang khó khăn.”

“Vậy anh lo việc nhà mình trước đi, đừng để em khiến anh phân tâm.”

Cuối cùng cậu cũng không nén nổi cơn giận: “Phan Cảnh Ninh, em công bằng một chút đi được không! Anh đã làm biết bao nhiêu chuyện mà giờ em còn bóng gió chỉ trích anh ư!”

Cô nước mắt ầng ậc: “Ừ, đúng vậy đấy, em đã làm chuyện có lỗi với anh, anh thương hại em, còn muốn tiếp tục ở bên em, chuyện này vốn đã chẳng công bằng với anh rồi.”

Tử Chiêu vô cùng phiền muộn: “Trừ nói những lời này ra thì em còn làm được gì cho chúng ta?”

“Em muốn san sẻ với anh, nhưng anh có cho em cơ hội không?” Cảnh Ninh nghẹn ngào, “Anh cả em trong tù bị người ta đánh, đánh gãy cả xương sườn, chiều qua mới được bảo lãnh ra, giờ nhà em rối bòng bong rồi! Anh nói xem em biết phải làm sao? Anh bảo em hôm nay đi xin thôi học, thôi học rồi em biết phải làm sao? Anh muốn em kết hôn với anh, nhưng anh chỉ muốn em là vợ của Mạnh Tử Chiêu, quên mất em là con gái nhà họ Phan, anh muốn em vứt bỏ gia đình em, mà chính anh cũng muốn vứt bỏ nó. Anh không muốn gồng gánh cục diện rối rắm của nhà em!”

“Anh vứt bỏ ư? Nếu anh muốn vứt bỏ thì đã chẳng dây dưa với em!”

“Là em vô liêm sỉ, bám lấy anh không buông, thế đã được chưa?!”

Tử Chiêu giận quá hóa cười: “Anh ta chỉ bị đánh thôi mà, sao em phải đau khổ tới mức này? Anh ta bị đánh thì đáng thương thật, nhưng dù sao cũng được bảo lãnh khỏi tù, không phải tốt quá rồi sao? Anh thật sự không sao hiểu nổi, hai người không hề có quan hệ huyết thống, giờ anh ta cũng đổi cả họ rồi, chẳng còn là người nhà họ Phan với em nữa, sao em phải la lối cãi cọ ầm ĩ với anh vì anh ta?”

“Anh có ý gì?” Cảnh Ninh chỉ Tử Chiêu, cô cao giọng.

“Em đừng giơ tay chỉ anh, anh ghét người ta chỉ vào mặt anh.” Tử Chiêu lạnh lùng nói.

Cảnh Ninh buông tay xuống, cô quay mặt đi: “Mạnh Tử Chiêu, chắc anh cũng hiểu rõ tình cảm của em dành cho anh là thế nào. Em rất xin lỗi đã khiến anh phải phiền lòng, rất xin lỗi vì không thể làm gì cho anh mà vẫn khăng khăng đòi anh phải quan tâm tới cảm xúc của em, rất xin lỗi vì đã chỉ vào mặt anh. Giờ thì xin anh để em đi đi.”

Tử Chiêu quay người bỏ đi, nhưng được ba bốn bước, cậu lại quay trở về bên cô, siết chặt cô vào lòng.

Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể cậu, bật khóc: “Em xin lỗi, em xin lỗi. Là tại em.”

Cậu không hiểu nổi cô đang nghĩ gì, chỉ dịu dàng vỗ về cô. Cậu còn quá trẻ, dù thông minh khôn ngoan nhưng trời sinh giản đơn, mới vào đời chưa lâu, bất chợt phải gồng gánh gánh nặng của gia đình, rồi trên gánh nặng ấy còn có cả cô.

“Anh muốn em trở thành vợ anh, gia đình em cũng là gia đình anh, anh sẽ không bỏ mặc họ.” Cậu liên tục nói, thấy cô bình tĩnh hơn, cậu bèn nắm tay cô, nói, “Đi thôi, mình qua sông thôi.”

Cô nghe lời, đi theo cậu, bước chân nhẹ bẫng, trán rịn mồ hôi, giờ đang vào thu, trời đã rất lạnh, cô lại thường đột ngột nóng bừng người. Tử Chiêu phát hiện cô đang run rẩy, bèn gắng hết sức dịu dàng hỏi han cô, chỉ lo cô hiểu lầm mình mất kiên nhẫn, hết lòng hết dạ nương theo ý cô. Cảnh Ninh cảm thấy quá đỗi tuyệt vọng, cô nói: “Em vẫn nên ngồi phà thì hơn, em… em đang đến ngày, không tiện lắm, em không thoải mái.”

Tử Chiêu nhìn cô chăm chú, cậu nói: “Thật sự không cần anh đi cùng chứ?”

Cô lắc đầu.

Cậu đành nói: “Khi nào về thì tới bến tàu thì báo với anh một tiếng, anh sẽ ở đó đến chiều.”

Cảnh Ninh đáp vâng: “Vậy anh mau đi đi, em đi chậm lắm, không theo kịp.”

“Nhớ là nhất định phải tới tìm anh, anh còn có món đồ muốn đưa cho em, không đến là mất đấy.” Cậu tỏ vẻ bí ẩn.

Cô đáp: “Anh lắm mồm quá.”

Tử Chiêu cười hì hì, nhưng thật ra cậu đang rất phiền lòng, bèn vội vã rời đi.

Một chiếc xe phóng vút qua đường cái, bánh xe ma sát mặt đường, phát ra tiếng vang ù ù. Cảnh Ninh thấy choáng váng, nền đất như sàn phòng khiêu vũ, có hàng trăm đôi chân đang cùng nhảy múa. Cô hít một hơi thật sâu. Lại có một chiếc xe chở hàng lao qua, thanh sắt kêu leng keng, sao lại nhiều xe tới vậy, cứ chiếc này nối chiếc kia, mùi xăng dầu nồng nặc; bầu trời xanh biếc từng cao ngất rực rỡ, từng dịu dàng bao phủ lấy cô, giờ đột nhiên lại trở nên dữ dội, đè nặng xuống cơ thể cô.

Cô thở hổn hển, bắt đầu nôn ọe, nôn xong, lại như bị chuột rút, cất một bước thôi cũng hao hết sức lực.

Cô nói dối.

Cuối cùng cô không ngồi phà, cũng chẳng đi tìm Tử Chiêu; cô không đến ngày, mà ngược lại.

Cô đang có thai, đứa con không phải của cậu.

Từ lúc nhà họ Phan chưa xảy ra chuyện cô đã phát hiện mình có gì đó bất thường. Cảnh Ninh có dự cảm không hay, bèn lén lút tới một phòng khám nhỏ chốn hẻo lánh, vào giờ phút nhận được kết quả, cô cảm thấy như có sét đánh ngang tai, cô lập tức hiểu rõ mình đã không có tư cách tiếp tục ở bên Tử Chiêu. Vốn cô đã phụ lòng cậu một lần, mà lần sau còn tàn nhẫn hơn lần trước. Cô tự lừa mình dối người một khoảng thời gian, đêm ngủ mơ, cô mơ thấy mình không có thai, trong mộng cô vô cùng mừng rỡ, khi tỉnh lại, cô bị bủa vây bởi tuyệt vọng. Phản ứng cơ thể cô đã quá rõ ràng rồi.

Cô không muốn phá đứa bé này, có lẽ do sợ, đến một con vịt chết cũng khiến cô buồn bã suốt một thời gian dài, huống chi là tự tay giết chết một con người, huống chi đó còn là con cô. Mỗi ngày cô đều bị hành hạ bởi nỗi hổ thẹn, sợ hãi và nuối tiếc, mỗi lần Tử Chiêu cố gắng làm gì vì tương lai hai người, nỗi đau khổ của cô càng sâu đậm thêm. Sau đó thì Thịnh Đường mất tích, Ngân Xuyên bị bắt, nhà cô lâm đại loạn. Rồi cứ thế dằn vặt tới hiện tại.

Cành ngô đồng xào xạc đung đưa, có mấy chiếc xe đang đổ trước cổng dinh thự nhà họ Phan như thường lệ, trừ xe của Phòng Tuần bộ ra, từ ngày hôm qua đã có thêm một chiếc xe nữa… Từ Đức Anh là người đưa Ngân Xuyên về sau khi được bảo lãnh. Bà Vân không hạ lệnh đuổi khách, vì bà ta không có năng lực này, mà cũng do bãi chiến trường của nhà họ Phan cần người dọn dẹp, tội lỗi của Phan Thịnh Đường cần người gánh vác. Người gánh tội đã được đưa vào phòng.

Chẳng ai ngờ Từ Đức Anh lại đi theo sau đám Vu Tố Hoài, cậu ta lặng lẽ không gây tiếng động, nhưng nét mặt lại đường đường chính chính.

Cái thế giới này đảo điên tới độ chẳng biết phải miêu tả ra sao. Cảnh Ninh thấy kinh sợ. Cô ngồi trên xe kéo, ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cổng nhà mình, như thể dù có xuống xe hay không, vẫn có một bờ vực sâu đang lặng lẽ chờ đợi cô.

Kể từ ngày đó, cô không liên lạc với Tử Chiêu nữa, cho tới tận khi cậu tìm đến cửa.

- -----oOo------