Quá trình công bố thân phận thuận lợi hơn trong tưởng tượng nhiều. Cũng vì vậy mà Ngân Xuyên bắt đầu có dự cảm bất an. Nhưng dự cảm này không giúp được gì cho anh. Có lẽ Phan Thịnh Đường nói đúng, quả thực anh còn quá trẻ, tầm nhìn anh bị vây khốn bởi hiện tại, bởi thù hận và dục vọng, không sao phóng mắt ra xa nổi.

Sự hỗn loạn ngày hôm ấy chẳng hề lưu lại dấu tích quá sâu đậm trong anh. Bà Vân định bụng thương lượng chuyện gì đó, Cảnh Huyên kinh hãi, phẫn nộ bỏ đi, Vân Thăng phấn khởi hồ hởi, càng thêm nịnh nọt phụ họa. Anh chẳng hề chú tâm tới bất cứ điều gì. Anh chỉ nhớ so với phản ứng của mọi người, Cảnh Ninh bình tĩnh tới lạ kỳ, thậm chí vẻ mặt cô còn hờ hững thờ ơ. Cô quay đầu nhìn chiếc đồng hồ đặt trên bàn, nhìn chằm chằm nhịp dao động của con lắc, chẳng buồn thốt một lời.

Ngoài cửa, gió thổi lồng lộng, những tia sáng nhốn nháo phản xạ qua lớp cửa kính, chiếu lên trần nhà. Hễ tán cây chuyển mình, ánh trăng sẽ lại liên tục đung đưa. Ngân Xuyên và mọi người không muốn làm phiền Thịnh Đường nghỉ ngơi nên đã dời vào thư phòng để tiếp tục bàn bạc. Cảnh Ninh cau mày, quay trở lại phòng mình. Bà Vân gọi tên cô hai lần, cô đều làm như không nghe thấy.

Đến tận nửa đêm, sự xao động và nỗi bất an vẫn cứ bủa vây Ngân Xuyên. Anh đã quá mệt mỏi, mệt tới độ không sao ngủ nổi. Anh đứng dậy bước khỏi phòng ngủ, lang thang trong căn nhà đã gắn bó với mình suốt hơn mười năm một cách vô định. Chiếc đèn tường thủy tinh phủ một lớp hơi nước. Bức tranh treo trên vách, lớp rèm cửa bằng vải tỏa ra thứ hương rất đỗi thân quen. Người làm trực đêm trong bếp đang chuẩn bị đồ ăn ngày mai và thuốc cho Thịnh Đường, đủ thứ hương vị hòa trộn vào nhau, nghèn nghẹn nặng trịch. Ngân Xuyên xuống tầng, bước vào thư phòng, mở cửa sổ hít thật sâu mùi rêu xanh ngoài vườn hoa.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng lại từ phòng khách, càng lúc càng gần hơn. Anh biết chắc chắn là Cảnh Ninh, cô đang bước về phía anh.

“Anh cả.” Cô khẽ cất tiếng gọi anh.

Không biết vì lẽ gì, anh chợt mất dũng khí để quay đầu lại. Cũng may Cảnh Ninh chỉ đứng ngoài cửa chứ không bước vào.

Trước đó cô đã ngồi ngơ ngác trên sô pha phòng khách cả buổi, những ký ức từ thuở thơ ấu tới khi trưởng thành trở nên sinh động tươi tắn dưới ánh đèn mờ. Rất lâu, rất lâu trước đây, cũng tại căn phòng khách này, cô đã nhìn thấy người anh trai bé nhỏ có đôi mắt thật to, gương mặt thật đẹp nhưng lại buồn bã tới lạ. Cô cố tình chạy tới cướp đồ chơi của anh, cô muốn anh chú ý tới mình, cũng muốn trêu anh, làm anh vui. Cô còn nhân cơ hội thơm anh, với cô, đây là cách dễ khiến mọi người vui vẻ nhất. Sau đó đúng là anh đã cười thật.

Cô chưa từng quên, chuyện đã từ lâu lắm rồi nhưng cô vẫn nhớ. Vì nhớ nên cô lại càng đau khổ. Vì nhớ nên khi nghe tiếng anh bước vào thư phòng, cơn sóng lòng trong cô lại cuộn trào, lại kìm lòng không đậu, lặng lẽ đi theo anh.

Cuối cùng Ngân Xuyên cũng quay lại. Cảnh Ninh ngơ ngác, nhìn anh chằm chằm.

Anh vừa cất bước cô đã lập tức xua tay, thì thầm: “Đừng lại đây.” Cô khựng lại, rồi giải thích, “Anh xem, nói với anh một câu thôi em đã chỉ muốn khóc rồi, anh mà lại đây thì em biết làm thế nào?”

Ngân Xuyên không đáp lời.

Trong sự tĩnh lặng khôn tả, họ nhìn gương mặt nhau từ xa, rồi lại cùng phát hiện ra thứ khí chất tương tự nào đó ở nhau: Sự lặng im và bướng bỉnh toát ra từ nơi sâu thẳm nội tâm, lúc nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lại thấy bão táp mưa sa ẩn hiện nơi đáy mắt, hừng hực cố chấp như một bóng ma.

Đột nhiên, cô hiểu ra nổi đau khổ của anh, nỗi đau khiến cô sợ hãi cùng mối nguy hiểm rình rập đang chầm chậm lan khắp cơ thể cô. Cô dợm bỏ chạy theo bản năng, còn anh lại nhanh chóng tiến đến níu cô lại, anh kéo cô vào phòng, đóng cửa, không nói lời nào.

Cô kinh hoàng, còn cơ thể anh lại khẽ khom xuống, áp cô vào tường, hai người gần nhau trong gang tấc, hơi thở giao hòa như vừa nhấm nháp ly rượu nóng.

Ánh mắt anh chèn ép cô, đôi đồng từ đen như mực, hừng hực lửa cháy, cuồn cuộn cuồng phong, nhưng cũng ấm áp như nhung tơ.

Đây là một người đàn ông đang nhìn người anh ta yêu.

Suốt bao năm ròng, trong ký ức của cô, anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu cô đưa ra, cô muốn gì anh cho nấy, dù cô khinh thường anh, mắng mỏ anh, trút giận lên anh, anh luôn cam tâm tình nguyện chấp nhận, tại sao chứ? Tại sao Cảnh Huyên cũng là anh trai cô, thậm chí huyết thống họ còn thân cận gần gũi hơn, nhưng Cảnh Huyên cũng chưa bao giờ tốt với cô được như anh.

Tại sao chứ?

Thực chất cô đã nhận ra từ lâu rồi, chỉ là nỗi hổ thẹn và bất an lởn vởn khiến cô không muốn đào sâu thêm, tâm tư vừa chạm tới cánh cửa cấm đoán bí mật ấy, cô đã tự giác tháo chạy ngay. Lúc này họ gần sát bên nhau, ánh mắt anh vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc. Anh đã luôn nhìn cô như vậy, từ rất lâu, rất lâu rồi, ánh mắt anh đã luôn là thế!

Ngón tay thon dài, nhiệt độ lành lạnh, như mặt nước hồ tĩnh mịch thoang thoảng cơn gió, tay anh vuốt ve gò má cô. Tim Cảnh Ninh đập thình thịch, đầu nặng trịch, chân nhẹ bẫng, cô vươn tay chặn Ngân Xuyên lại, không để anh lại gần, nhưng lại chẳng thể ngăn được ánh sáng cháy rực trong mắt anh.

Không kịp rồi.

Anh đã níu được đôi môi cô.

Cô không sao thở nổi, cô như đang trong một giấc mơ, ngã từ trên trời cao xuống, ngã xuống vực sâu vạn trượng, bay bổng, hốt hoảng tới cùng cực. Còn kẻ đang điều khiển cô lại vô cùng ung dung, bàn tay anh lướt trên từng đường cong cơ thể cô, cương quyết mạnh mẽ, không biết thỏa mãn; đôi môi anh khống chế cô, lôi kéo cô, hừng hực, mà vững vàng, phá tan thành lũy trong cô, khiến tâm tư hỗn loạn của cô như ánh trăng ngoài cửa sổ bị cuốn theo cơn gió thu lay.

Đáng lẽ phải như vậy từ sớm, đáng lẽ phải phơi bày từ sớm. Nhẫn nhịn chịu đựng suốt bao năm ròng, rồi lúc này lý tính và mưu mô tiêu tan sạch sẽ, đầu hàng trước khát vọng tha thiết chẳng thể nói thành lời. Trong vô số những đêm dài mất ngủ, Ngân Xuyên từng chống cự lại những mộng tưởng hão huyền này, liều mạng chống cự chúng, nhưng theo thời gian, thứ tình yêu cố chấp ấy đã hóa thành thuốc độc, ngấm vào mỗi tấc huyết quản anh từ lâu. Cô vĩnh viễn không bao giờ biết được thứ tội lỗi nhục nhã anh oằn mình mang trên lưng, anh đã gồng gánh nó suốt bao năm ròng, cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ hiểu anh đáng khinh, đáng thương hại tới nhường nào.

Nhưng trên cõi đời này đây, ngoài báo thù ra anh liệu anh còn có gì? Đời người mịt mờ, vì còn có cô nên mới không trơ trọi lẻ loi. Mọi ao ước mọi gửi gắm, niềm khao khát ấm áp từ sâu thẳm thâm tâm, tất cả đều là cô… Sao anh có thể trơ mắt nhìn cô yêu một người đàn ông khác?

Mặc mọi mối tâm tư như ngựa đứt cương, anh đắm chìm trong sự ấm áp và hương thơm của cô, anh siết chặt cô, ôm lấy cô như bằng sức lực của cả đời người, chỉ sợ hễ lỏng tay, hễ ngừng môi hôn, cô sẽ bỏ chạy. Lớp áo trước ngực ướt đẫm vì nước mắt cô, cô không phải là giả, không phải mộng mị, cô đang trong lồng ngực anh, nhưng làm sao để có thể giữ cô lại đây mãi mãi?

Gò má anh nóng rát. Cô ra sức vùng vẫy, giáng một bạt tai nặng nề lên mặt anh.

Cô run rẩy nói: “Anh muốn ép em phải chết đúng không?”

Ngân Xuyên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, anh buông tay, lý trí quay lại rồi, cơ thể vẫn còn run rẩy.

Hai tay Cảnh Ninh ôm lấy vai, cô cuộn mình lại, chầm chậm quỳ xuống, người run lẩy bẩy, nhưng một chú chim nhỏ gãy cánh trong trận mưa rền gió dữ.

“Bé Hạt Dẻ…”

“Đừng gọi em như vậy…” Cảnh Ninh lấy tay che mặt, khó khăn khống chế cảm xúc mình, “Anh là anh trai em, anh là anh trai em, dù anh có là Phan Cảnh Sâm hay Trịnh Ngân Xuyên, anh vẫn là anh trai em. Anh là anh cả của em… Anh là…”

Hốc mắt Ngân Xuyên nóng rực, có hòn đá nghẹn nơi cổ họng, anh gắng gượng thốt: “Em có biết anh mệt mỏi tới mức nào không? Chắc chắn em biết anh đã đau khổ thế nào suốt bao năm nay, Hạt Dẻ…”

Cô lắc đầu, tủi thẹn tột cùng: “Em xin anh đừng gọi em như vậy nữa, em sợ anh gọi em bằng cái tên này, coi như anh thương hại em đi… Trước đây anh có đối xử tốt với em tới mức nào em cũng có thể thản nhiên nhận lấy, nhưng giờ thì không được nữa. Anh gọi em như vậy là sai, ban nãy anh làm vậy với em cũng là sai. Ngay cả việc em và anh cùng ở chung dưới mái nhà này cũng là sai.”

Cô cắn răng, không nhìn anh thêm nữa, cứ thế mở cửa lảo đảo bỏ đi, cô không quan tâm tới nỗi giày vò anh đang phải chịu đựng, không quan tâm trái tim anh có thứ gì đó vỡ vụn sụp đổ.

Ngân Xuyên ngơ ngác đứng đó, phía trước như chợt dâng lên một khoảng không mênh mông cuồn cuộn, ngăn cô bên một bờ cõi anh không bao giờ có thể chạm tới.

- -----oOo------