Năm Tuyên Thống thứ hai, giám đốc hiệu buôn Anh Di Hòa mua được tám trăm mẫu đất từ tay ông hoàng bất động sản Hán Khẩu Lưu Hâm Sinh với giá rẻ, mở “Trường đua ngựa Lục Quốc Dương Thương”, đây là chốn vui chơi của dân nước ngoài, người Hoa thì bị gạt ra ngoài, đến cả kẻ từng là chủ nhân của chốn này như Lưu Hâm Sinh cũng bị ngăn lại ngoài cổng, bà Lưu giận dữ, bèn xây thêm một “Trường đua ngựa Hoa Thương” tại Vạn Tùng Viên, địa vị ngang hàng với đối thủ nước ngoài này. Ban đầu còn có mấy tay nhà giàu không tin, bảo đám dân Tây lắm trò bịp bợm, nơi đó cũng chỉ là chốn tiêu tiền mua vui thôi, đưa họ tiền chẳng phải là xong chuyện sao? Người ta vẫn bảo người nước ngoài giỏi làm ăn lắm đấy thôi? Vậy nên những kẻ này xách túi tiền tìm đến thật, họ không chỉ xách túi tiền, mà còn ngồi chiếc xe hơi xịn nhất mua của người nước ngoài. Xe được cọ rửa sáng bóng, chạy thẳng tới trước cánh cổng sắt ngoài trường đua ngựa.

Ngoài cổng có treo biển: “Người Hoa và chó không được vào.” Sau đó mấy tay người Hoa lại nghe có tiếng chó sủa từ trong vọng ra, đám người nước ngoài này nói lời không giữ lời, rõ ràng bên trong có chó. Cùng với tiếng chó sủa inh ỏi, có vài tên đầy tớ Ấn Độ rất hung tợn xuất hiện, xua tay tỏ ý muốn đuổi đám người đi.

Người Hoa ngồi trong xe ấn tay thật lực, hạ cửa sổ xuống, nhưng cũng chỉ có thể nhổ toẹt một bãi nước bọt ra ngoài, kẻ này mắng: “Lũ tóc dài, đồ con gái điếm!”

Người đó tưởng mình khác biệt, ít nhất thì cũng phải có vài ba điểm khác biệt. Người trên xe mặc vest Tây, đi giày da chẳng kém quý ông Âu Mỹ nào, nhưng tới đây, ông ta vẫn biến thành một trò cười.

Trường đua ngựa cho thương nhân nước ngoài là nơi khiến thương buôn người Hoa tại Hán Khẩu thù ghét như vậy đấy. Trong sự thù ghét ấy còn thoáng những cảm xúc phức tạp không diễn tả nổi thành lời, mười năm đã trôi qua, cơn thù ghét cũng nhạt bớt nhiều theo sự biến đổi của thời thế, trong cuộc đua ngựa hai mùa xuân – thu, người ta cũng có thể bắt gặp bóng vài tay đua gốc Hoa, nhưng bầu không khí lại vẫn cứ chẳng mấy êm dịu.

Thứ được bao lại bởi lớp hàng rào chính là vinh hoa nhất thời, mà xung quanh nó, lại chỉ toàn những cỏ cây rậm rạp, những khoảnh đất bằng phẳng.

Cảnh Sâm xuống xe, anh cắn một miếng váng đậu, nghe nói đồ ăn sáng nay vẫn do đích thân vợ của Đồng Xuân Giang nấu.

Cảnh Sâm thấy váng đậu ngon, bèn cầm theo mấy miếng để nhấm nháp trên đường. Đồng Xuân Giang cảm giác đêm qua sau khi say rượu, chàng trai này như đã tắm rửa giữa dòng Vong Xuyên, vừa tỉnh dậy anh đã biến thành một con người khác, vẫn thanh tú lịch thiệp, nhưng lại tỏa sát khí rét lạnh.

Đoàn của họ có tổng cộng ba chiếc xe, một chiếc chứa 500.000 tiền mặt, Phan Thịnh Đường dặn Hà Sĩ Văn và Vân Tú Thành rút tiền từ ngân hàng mà nhà họ Phan nắm cổ phần, ngoài ra còn lãnh thêm tiền tại hiệu đổi tiền Sơn Tây trên đường Hán Chính, tổng cộng có mười vali da. Chiếc xe còn lại có vài người, không nhiều, chỉ vỏn vẹn mười gã đàn ông.

Đây là một mảnh đất hoang ở mặt Tây của trường đua ngựa, sắc trời trong veo, phóng mắt ra xa rợn ngợp chẳng có lấy một vật cản, không khí rất ẩm ướt, cơn gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương của đầm hồ, cách đó mấy bước có một khoảng hồ nhỏ, mặt hồ trải đầy lá sen, như một bữa tiệc hoa chuẩn bị đón hạ về. Cảnh Sâm ăn váng đậu, trông mấy người đàn ông vạm vỡ dỡ từng vali tiền xuống xe, rồi lại rút súng ống ra, anh thấy thật nực cười.

A Kỳ liếc bụi gai, rồi lại dạo quanh hồ mấy bước, Lưu Ngũ cười anh ta: “Họ chọn nơi này để chúng ta không có chỗ mai phục, mà họ cũng lâm vào cảnh giống mình thôi. Cậu muốn ngắm cảnh thì lựa hôm nào rảnh trèo đỉnh Quy Sơn là được, còn có thể nhân cơ hội nhận tổ quy tông nữa.”

A Kỳ dứ nắm đấm, trợn mắt bảo: “Anh mắng ai là con rùa đen?”

Lưu Ngũ cười ha hả.

A Kỳ liếc nhìn mặt hồ, anh ta chợt thốt “ồ” lên, tiến về phía trước vài bước, rướn người nhìn, xuýt xoa liền mấy tiếng rồi mắng: “Đúng là thất đức! Làm mất cả khẩu vị!”

“Sao thế?”

Lưu Ngũ vừa tiến lại đã biến sắc. Đồng Xuân Giang và Cảnh Sâm định bước đến, Lưu Ngũ bèn khoát tay nói:

“Đừng qua đó, không phải thứ hay ho gì đâu, đến gần chỉ tổ xúi quẩy. Cậu Phan, cậu còn đang ăn nữa, càng không nên lại đó.”

Đồng Xuân Giang cũng đã hiểu đại khái rồi, ông cười nhạt dừng bước, Cảnh Sâm vẫn chưa hiểu chuyện gì, lưỡng lự chốc lát, rồi anh cũng mau chóng tiến tới gần. Những đám rêu tảo phủ đầy dưới đáy khiến mặt hồ ánh sắc xanh khói dưới bầu trời trải dài màu lam, giữa mấy phiến lá sen to có một cái xác nhỏ xíu, trương phềnh tới độ chẳng nhìn rõ mặt mũi, mà cũng không phân biệt nổi giới tính, nhưng trông vóc dáng thì đứa bé nổi trên hồ cùng lắm cũng chỉ mới một hai tuổi, áo quần khoác trên mình nó đã rách bươm vì cơ thể trương to, tả tơi rải trên mặt nước, khiến lồng ngực tím bầm của nó lộ ra trần trụi.

Ánh nhìn của Cảnh Sâm chầm chậm dời xuống, dừng lại nơi cặp mắt đang trợn trừng của đứa bé, mắt đứa trẻ ấy trống rỗng, ngập trong thứ chất lỏng đục ngầu, tựa như nước mắt, mà cũng có thể chỉ là nước hồ. Cảnh Sâm lùi ra sau một bước, có cây kim đã bị giấu trong lòng anh từ lâu, giờ lại mượn cớ để ghim chặt nơi sâu thẳm cõi lòng. Mọi người đều tưởng cậu thiếu gia này sẽ sợ hãi, nôn mửa kêu thét, nào ngờ anh chỉ khẽ nghiêng người sang một bên, ánh mắt âm u lạnh lẽo như băng, anh tự nhủ với mình: “Nếu là con hoang thì có lẽ chết còn thoải mái hơn sống nhiều.” Hệt như đang nhắc đến một câu chuyện không thể tầm thường hơn được nữa, nhưng ngón tay anh lại run rẩy, váng đậu chỉ còn lại chút xíu, ăn một hai miếng là hết, anh bèn nhét nó vào miệng, nuốt thẳng xuống bụng, bàn tay trắng nõn vo viên lớp giấy bọc váng đậu, anh ném phứt nó xuống hồ, gợn nước lăn tăn dập dờn, vỗ lên những mảnh quần áo tả tơi.

Lúc này Đồng Xuân Giang đang đưa mắt dõi ra mặt Nam của con đường cái, có hai chiếc xe thong thả tiến lại gần.

Cảnh Sâm khẽ nâng cằm lên, híp mắt nhìn.

“Không sợ hả?” Đồng Xuân Giang cười nhìn anh.

“Cũng chỉ như diễn một màn kịch mà thôi.”

“Tề Phàm và ông chủ Phan tìm tôi nhờ xử lý chuyện phiền toái nhà cậu không phải vì tôi có tài gì, mà do tôi và kẻ đã bắt cóc em trai cậu có chút tình xưa.”

“Tình xưa?”

Đồng Xuân Giang hờ hững thốt: “Người này tên Hồng Toàn Căn, năm ấy sau khi phản lại Hướng Tùng Pha, cuộc sống của ông ta rất sa sút. Về sau vì chuyện tiền bạc mà Hồng Toàn Căn đã cầm xẻng đánh chết vợ mình, chạy tới Quảng Châu, tôi là người đã chôn cất vợ ông ta.”

Cảnh Sâm rung động: “Vì bao nhiêu tiền mà ông ta đánh chết vợ mình?”

“Năm đồng đại dương.”

Cảnh Sâm thầm hít sâu một hơi, im lặng không nói gì.

“Về sau Hồng Toàn Căn có một biệt danh, người ta gọi ông ta là ‘A Căn chặt đầu’, cậu biết tại sao không?”

Cảnh Sâm lắc đầu.

Đồng Xuân Giang vươn tay trái làm động tác cắt cổ: “Ông ta đã dùng xẻng chặt lìa đầu vợ mình. Tôi bỏ ra một khoản tiền mời người ta vá lại thi thể cho bà ấy. Hai năm sau, Hồng Toàn Căn phát tài nhờ buôn bán vũ khí và thuốc phiện ở Quảng Châu, còn quen biết vài người bên quân đội và chính phú, cũng được coi là đắc thế, có lẽ ông ta mang ơn tôi nên đã gửi tôi một tấm thiếp, cảm ơn vì đã giúp ông ta xử lý việc nhà.” Nói rồi, ông khựng lại, chắp tay mỉm cười, lớp áo khoác xanh nhạt khẽ đung đưa trong gió, “Em trai cậu đã rơi vào tay kẻ như vậy đấy…”

Tay phải Cảnh Sâm đút trong túi quần, siết chặt thành nắm đấm, bờ vai anh thoáng run rẩy.

Đồng Xuân Giang quan sát vẻ mặt anh chăm chú: “Tôi có hai điều thắc mắc. Dù sau lưng cha cậu có đối xử với hai anh em cậu thế nào thì ngoài mặt ai ai cũng biết cậu chính là trụ cột trong tương lai của nhà họ Phan, vậy mà ông ta lại chọn bắt cậu hai nhà họ Phan chứ không phải cậu. Thêm nữa, với địa vị của nhà họ Phan, dù em trai cậu có rơi vào tay Hồng Toàn Căn, ông ta cũng phải y theo khuôn phép giang hồ mà cư xử khách sáo với cậu hai, cuối cùng lấy được tiền rồi thì dừng tay, tại sao Hồng Toàn Căn lại lên cơn cắt mất tai em trai cậu.”

Lông mày Cảnh Sâm cau chặt.

Hồng Xuân Giang cười ha hả: “Nghĩ lại thì hai vấn đề này đều rất dễ giải thích. Chuyện thứ hai chắc chắn là do có kẻ đã biết tính Hồng Toàn Căn, hiểu ông ta là hạng yêu tiền như mạng, không từ bất cứ chuyện ác nào, vì vậy kẻ này mới kích động ông ta, khiến ông ta gửi bằng chứng đến nhà họ Phan để cha cậu không dám coi thường chuyện này. Còn vấn đề thứ nhất… Từ hồi căn nhà ở Quảng Châu của Phan gia bị cháy cho đến giờ cậu hai họ Phan bị bắt cóc, không biết đã dính líu tới bao nhiêu kẻ vàng thau lẫn lộn, chỉ cần giữ được tỉnh táo trước mớ bòng bong này là đã có thể lần ra đôi chút đầu mối.”

Cảnh Sâm đáp trả lại bằng sự lạnh lùng, Đồng Xuân Giang cười nhìn anh: “Cậu Phan, tôi và Tạ Tề Phàm có qua lại với nhau, vậy nên một người ngoài như tôi mới có thể hiểu đôi chút về nguyên do dẫn đến cơ sự hôm nay. Với năng lực cùng trí tuệ của cha cậu là ông Phan Thịnh Đường, nếu biết cậu và Tề Phàm lén lút giao thiệp với nhau, liệu ông ấy sẽ nhìn cậu bằng con mắt nào đây? Cậu có tưởng tượng được không?

Dù sau lưng có bao nhiêu người giúp đỡ cậu thì họ cũng chẳng giúp mãi được, về sau cậu phải bảo trọng.”

Cảnh Sâm khẽ đáp: “Dù có thế nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ nhớ những lời ngài Đồng nói hôm nay, cảm ơn ngài.”

Tiếng động cơ xe hơi càng lúc càng gần, đám người Lưu Ngũ cũng đã tiến lại cả, cùng dàn trận nghênh đón.

“Ngài Đồng, họ tới rồi.”

Đó là Cảnh Huyên sao?

Cảnh Sâm không dám tin, đó là Cảnh Huyên sao?

Chàng trai khôi ngô tuấn tú, cậu hai nhà họ Phan còn chưa đầy mười sáu tuổi, gương mặt lúc nào cũng mang nụ cười rực rỡ như mặt trời, chính là kẻ mặt mũi nhoe nhoét máu tươi trước mắt anh sao?

Năm mười ba tuổi, Cảnh Huyên nhổ giò, đến tuổi mười lăm cậu đã cao bằng Cảnh Sâm, Cảnh Sâm từng thoáng ghen tỵ đùa cậu: “Anh không thể để em lớn thế này được, phải tìm thứ gì kìm em lại, lớn nữa lại cao hơn anh mất.” Khi ấy, Cảnh Huyên nghe còn vui vẻ cười ha hả.

Giờ chàng trai cao ráo khôi ngô lại như con ngỗng bị tước mất hai chân, bị bẻ mất đôi cánh, người ta lôi cậu từ xe xuống, cậu đứng cũng không vững, đi mấy bước cơ thể đã khuỵu ngã, người đàn ông vạm vỡ bên cạnh kẹp cậu dưới nách, thong dong vươn tay là đã nâng được cậu lên.

Tóc và máu dính bết bên tai trái cậu, có chỗ còn két lại thành vệt đen, có lẽ bọn chúng bôi thuốc cho cậu nên cả cần cổ lẫn cổ áo đều lấm tấm đầy vết thuốc đỏ tía, chúng rắc vôi lên đầu cậu, khiến gương mặt chàng trai loang lổ vệt trắng, mắt cậu khép hờ, đến tận khi có kẻ thét vào tai cậu: “Cậu hai nhà họ Phan, anh trai cậu tới rồi đấy.” Khi ấy cậu mới mở mắt, khẽ thốt một tiếng: “Anh ơi…”

Đáng ra anh đã phải dự liệu tất cả những chuyện này từ sớm rồi, thậm chí anh còn từng hy vọng được nhìn thấy nó. Nhưng lúc này đây không biết vì sợ hãi, tức giận, hay hối hận mà gương mặt Cảnh Sâm lại nóng rực như lửa đốt.

Anh đã đánh giá quá cao bản thân rồi.

Anh sải bước tiến vội về phía Cảnh Huyên, có người bật lên tiếng cười vang dội: “Trời, trời… Cậu cả, cậu cả à, đi chậm thôi đi chậm thôi! Đừng có sốt ruột!”

Đó là một người đàn ông trung niên gầy gò, ông ta mặc chiếc áo khoác ngoài màu xám, đi cùng quần đen, mái tóc mềm mại rủ xuống, cặp mắt dài hẹp của ông ta cong lên, rõ ràng ông ta đang cười, nhưng ánh mắt lại chẳng vương chút niềm vui. Ông ta chầm chậm tiến tới trước mặt Cảnh Huyên đang chật vật nghiêng ngả, khẽ khàng phủi bụi vôi vương trên vai cậu, rồi lại cười ha hả với Cảnh Sâm và Đồng Xuân Giang.

“Mình từng gặp người này rồi.” Cảnh Sâm lục tìm ký ức về gương mặt này trong đầu. Anh đã nhớ ra rồi. Hôm ấy Vân Tú Thành dắt ba anh em họ tới nhà hàng Nga dùng bữa tối, có một người đã va phải anh ngoài cổng.

“Là ông ta!” Cảnh Sâm thầm thốt, anh đưa mắt nhìn người đàn ông, “Hóa ra chính là ông ta!”

Hồng Toàn Căn cười khì khì, ánh mắt ông ta lại thêm phần lạnh lẽo, dời từ Cảnh Sâm sang Đồng Xuân Giang: “Từ ngày chúng ta từ biệt ở chùa Trường Xuân tới giờ cũng được tám năm rồi, ngài Đồng, người anh em này rất nhớ anh đấy.”

Đồng Xuân Giang cười tươi: “Anh Hồng phát tài ở đất Quảng Châu, tiền đồ xán lạn, các anh em ở Hồ Bắc đều thực lòng thực dạ mừng cho anh Hồng. Trước khi tôi lên đường gặp anh, anh Hướng có dặn riêng tôi thế này:

‘Xuân Giang à, chào hỏi A Căn giúp anh nhé, năm ấy anh đã để cậu ta phải chịu thiệt thòi, anh biết cậu ta oán anh, anh cũng biết lòng A Căn ghi thù ghi nợ, nhưng anh thì cũng vậy thôi, anh vẫn nhớ rõ từng khoản nợ một, sau khi lo chuyện xong xuôi thì mọi người hãy cùng ngồi lại, cậu thay anh kính người anh em họ Hồng một ly rượu, tính lại món nợ cũ, trước đây chúng ta nợ cậu Hồng bao nhiêu thì hôm nay chúng ta trả lại cả vốn lẫn lời cho cậu ta, để lòng dạ cậu Hồng không còn vướng bận đè nặng nữa.”

Nghe xong, Hồng Toàn Căn thở dài mà bùi ngùi vô cùng, ông ta quay đầu cười nói với đám người của mình: “Đấy, tôi đã bảo mấy cậu người Hồ Bắc trọng tình trọng nghĩa, giờ các cậu đã thấy chưa? Chúng ta phải lanh lẹ lên, giải quyết mọi chuyện cho ổn thỏa mới có thể uống rượu với những người anh em Hồ Bắc!” Lũ đàn ông sau lưng ông ta cùng gật đầu thưa vâng, ánh mắt họ tràn ngập sát khí. Đám A Kỳ, Lưu Ngũ đứng sau Đồng Xuân Giang lại như người ngoài cuộc, kẻ thì cạ chân vào đám cỏ dưới nền đất, người thì thẳng thừng rút cả thuốc lá trong túi ra hút. Ý cười trong mắt Hồng Toàn Căn dần nhạt bớt, ông ta lại quay sang nhìn Cảnh Sâm, quan sát một hồi, Hồng Toàn Căn chợt nâng tay phải ngoắc anh: “Cậu Phan, cậu dám lại đây không?”

Cảnh Sâm không nhúc nhích, anh cất giọng thỉnh cầu: “Tôi đã đem đủ số tiền ông yêu cầu tới rồi, bạc được cân bằng cân cũ tại hiệu đổi tiền Sơn Tây chứ không phải cân mới, không lẫn một chút nước nào. Xin ông hãy thả em trai tôi ra, cả nhà họ Phan sẽ vô cùng biết ơn ông.”

Hồng Toàn Căn cười khà.

“Cảnh Huyên là máu mủ ruột già của tôi, nếu thằng bé có thể lành lặn trở về nhà, tôi sẽ vô cùng biết ơn ông. Nhưng giả sử thằng bé có thêm một phân một ly bất trắc nào nữa thì ngài Hồng à, Phan Cảnh Sâm tôi xin thề tôi sẽ khiến ông, tôi sẽ khiến ông…”

Anh còn quá trẻ, lại không có kinh nghiệm qua lại với dân giang hồ như đám người này, dù rằng giọng điệu đầy phẫn nộ nhưng cuối cùng vẫn không thốt được lời uy hiếp.

Hồng Toàn Căn đẩy Cảnh Huyên lên trước nửa bước, cậu hai nhà họ Phan loạng choạng, hoảng hốt nhìn người anh trai đang đứng đối diện mình. Hồng Toàn Căn rút khẩu súng giắt bên hồng ra, kéo chốt nhắm thẳng vào lưng Cảnh Huyên: “Ngài Đồng, thôi không lãng phí thời gian nữa, chúng ta thỏa thuận thế này nhé: hai vali lên xe thì người tiến lên hai bước. Anh thấy sao?”

“Được!” Đồng Xuân Giang vung tay, A Kỳ và Lưu Ngũ mỗi người xách một vali tiến lại, người của Hồng Toàn Căn bước đến nhận lấy vali chất lên xe.

“Cậu hai, cậu bước hai bước đi.” Đồng Xuân Giang nói, Cảnh Sâm cũng đưa mắt nhìn Cảnh Huyên, ánh mắt anh dâng ý khích lệ.

Cảnh Huyên còn chưa xê xích, Hồng Toàn Căn đã bật cười: “Tôi không bảo cậu hai bước, mà là cậu ta.” Họng súng chếch sang, chỉ thẳng hướng Cảnh Sâm.

Cảnh Sâm khẽ híp mắt, Đồng Xuân Giang có thể nhìn thấy vẻ quả quyết tỉnh táo thấp thoáng trong mắt anh, ông biết chàng trai này không hề sợ hãi, bèn nhẹ giọng bảo: “Có tôi ở đây ông ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu.”

Cảnh Sâm tiến lên hai bước, ánh dương phủ trên tóc mai anh, tỏa sáng lấp lánh, thấy anh chẳng hề sợ sệt, Hồng Toàn Căn gật đầu nói: “Nghe bảo năm đó ông ngoại của cậu Phan là Tiến sĩ tam giáp, hoàng đế ngự ban cho cưỡi ngựa vào Tử Cấm Thành, phong làm quan Tuần phủ Quảng Đông nhị phẩm. Cậu xuất thân danh môn, nếu xét về huyết thống cao quý, cậu vượt xa thằng em trai tàn phế chỉ được mẽ ngoài của mình, không biết tại sao cha cậu lại chẳng coi cậu ra gì, thật là quái lạ.”

Gương mặt Cảnh Sâm phẳng lặng như nước, anh đáp lại ông ta bằng sự im lặng. Đến khi hai vali cuối cùng được xếp lên xe, anh cũng đã tiến tới bên Hồng Toàn Căn và Cảnh Huyên.

“Xin hãy thả em trai tôi ra.” Anh tiếp tục cất lời, giọng điệu lễ độ nhưng vô cùng kiên quyết.

“Đương nhiên rồi.” Hồng Toàn Căn vươn tay, kéo lấy cánh tay Cảnh Sâm, họng súng dí vào hông anh, ông ta cười, “Cậu hai có thể đi rồi, còn cậu thì lưu lại đây đã.”

Cảnh Huyên thoáng ngơ ngác trong chốc lát, rồi lại chợt sực tỉnh như sét đánh, cậu co cẳng chạy thẳng về phía Đồng Xuân Giang, trong cơn hoảng loạn, cậu chẳng còn lòng dạ nào mà ban cho người anh trai đang thế chỗ con tin sau lưng mình một cái liếc mắt.

Hồng Toàn Căn nhìn bóng lưng Cảnh Huyên, ông ta mỉm cười nói: “Thứ bỏ đi thế này mà kiếm cho tôi được tận 500.000 đồng đại dương, cậu Phan à, cậu nói xem, cậu đáng giá bao nhiêu đây?”

Đối mặt với họng súng lạnh ngóm và cặp mắt tràn ngập sát ý, có bình tĩnh tới đâu, cuối cùng gương mặt Cảnh Sâm cũng vẫn dần tái nhợt, anh cố kiên trì nói: “Ông… dù ông có đòi được nhiều tiền thêm nữa mà không giữ nổi mạng trở về Quảng Châu thì còn nghĩa lý gì?”

“Đúng vậy, cậu Phan nói rất có lý. Có mạng để kiếm tiền mà không có mạng hưởng thì chẳng phải sẽ uổng phí lắm sao?”

Hồng Toàn Căn làm bộ sực tỉnh, rồi ông ta chợt cao giọng, “Ngài Đồng, nhờ anh chuyển lời xin lỗi của tôi đến anh Hướng nhé. Anh trông kìa, lời của cậu Phan đúng là chí lý. Tình nghĩa anh em quả là rất quý giá, nhưng quý nữa cũng chẳng bằng cái mạng rách của tôi. Thôi thì rượu để dành lần sau uống vậy. Anh đưa cậu hai về đi, tôi sẽ nhờ cậu cả tiễn tôi rời khỏi Hán Khẩu, sau khi tôi đi rồi, tôi đảm bảo sẽ để cậu cả lành lặn trở về.”

“A Căn, anh là đàn ông thì cứ làm theo quy củ đi, lằng nhằng thế làm gì? Anh còn ngại chuyện chưa đủ rắc rối hả?” Đồng Xuân Giang cau mày, lúc này Cảnh Huyên đã chạy tới bên ông, A Kỳ liền vươn tay đỡ lấy cậu.

Hồng Toàn Căn nở nụ cười lạnh lùng: “Tôi đây ngại rắc rối nên mới làm vậy đấy.”

Đồng Xuân Giang đang muốn cất lời, Cảnh Huyên đã chợt la lên: “Mau đưa tôi trở về đi, đưa tôi về nhà đi! Đừng để tôi ở lại đây thêm phút nào nữa! Tôi xin ông đấy, ông không phải là người được cha tôi cử đến sao? Ông còn đứng đây nói lời thừa thãi làm gì? Mau đưa tôi về nhà đi!”

Gương mặt Cảnh Huyên méo mó, vết thương bên tai bục ra, máu bắt đầu chảy ròng ròng.

Cảnh Sâm đưa mắt dõi từ xa, gương mặt anh trắng tới độ như trong suốt, khóe môi nở nụ cười khổ, ánh mắt cũng dần trở lạnh, tựa như lớp băng trôi trên mặt hồ cóng rét.

Đồng Xuân Giang nghĩ ngợi trong chốc lát rồi cao giọng: “A Căn, anh cũng chỉ muốn rời khỏi Hán Khẩu một cách an toàn thôi phải không. Vậy anh thả cậu cả ra đi, tôi sẽ thay cậu ấy.”

“Ngài Đồng, không được đâu ạ!” Đám A Kỳ, Lưu Ngũ kinh hãi, Đồng Xuân Giang bèn khoát tay với họ.

Gương mặt Cảnh Sâm thoáng xao động.

Đồng Xuân Giang rút súng giắt bên thân ra, giao cho Lưu Ngũ, rồi lại cởi áo khoác ngoài, để lộ bộ đồ vải đay bên trong, tỏ ý bản thân không mang vũ khí theo mình. Ông chầm chậm tiến về phía Hồng Toàn Căn: “Tôi cũng đã thể hiện thành ý của mình tới mức này rồi A Căn à. Dù có không niệm tình cũ thì anh cũng biết tôi là con người thế nào mà. Giả dụ ta trở mặt thật, liệu anh lường được hậu quả chứ?”

“Được!” Hồng Toàn Căn buông tay Cảnh Sâm ra, xúc động nở nụ cười, nói, “Vậy anh em ta hãy cùng uống rượu dọc đường. Ngài Đồng, A Căn không ra gì, nhưng anh thì đúng là một vị nam tử hán!”

Đồng Xuân Giang nở nụ cười nhạt.

“Cảm ơn ngài.” Cảnh Sâm nhìn ông.

Đồng Xuân Giang nói: “Tôi đã đồng ý với người ta sẽ đảm bảo cho sự an toàn của cậu, nói được thì phải làm được, ở chốn giang hồ tình cảm chính là nợ nần, đây là món nợ của tôi với người ta, không liên quan gì tới cậu cả. Cậu Phan không cần cảm ơn tôi. Cậu đi đi. Đám A Kỳ sẽ đưa cậu trở lại nhà họ Phan bình an.”

Cuối cùng hai anh em cũng lên xe, Cảnh Huyên run lẩy bẩy, vẫn còn chưa tỉnh táo, Cảnh Sâm rút một chiếc khăn tay sạch sẽ từ túi áo ra, lau máu vương trên tai cậu, im lặng chẳng nói lời nào.

“Anh ơi…” Cảnh Huyên run giọng, “Anh cả.”

“Ừ.” Cảnh Sâm cẩn thận lau mặt cho cậu, chỉ sợ làm cậu đau.

“Em xin lỗi…” Lệ ứa ra từ khóe mắt Cảnh Huyên.

Cảnh Sâm sững sờ: “Anh tới muộn, khiến em phải chịu khổ rồi. Anh mới là người có lỗi với em.”

Cảnh Huyên lắc đầu lẩm bẩm: “Không, không phải đâu… Anh cả, tại em sợ quá, tại em sợ quá…” Ánh mắt cậu tràn ngập hoảng loạn, muốn nói lại thôi.

“Đừng sợ,” Cảnh Sâm ngẩng đầu, nhìn cậu chăm chú, “em đã an toàn rồi.”

“Thật không?”

“Thật, Cảnh Huyên, em đã an toàn rồi. Chúng ta sắp về tới nhà, cha mẹ đều đang chờ chúng ta, Bé Hạt Dẻ cũng đang chờ chúng ta.”

“Bé Hạt Dẻ”, nụ cười mờ nhạt thoáng hiện bên khóe môi Cảnh Huyên, “em lại quên mất hôm nay là sinh nhật của Bé Hạt Dẻ…”

Rất nhiều người đang chờ đợi trong phòng khách, thấy hai người tiến vào, căn phòng ồn ào ầm ĩ chợt lặng ngắt như tờ.

Cảnh Huyên liếc mọi người bằng ánh nhìn trống rỗng, cha, mẹ, cậu, còn có cả cô em gái đang trông mình bằng cặp mắt ầng ậc nước. Bánh sinh nhật đặt giữa chiếc bàn bên cạnh Cảnh Ninh, 13 ngọn nến đã được cắm ngay ngắn phía trên.

Cảnh Huyên mỉm cười với Cảnh Ninh, Cảnh Ninh gắng gượng không để mình bật khóc, cô bé reo lên: “Anh hai, cuối cùng anh cũng về rồi.”

Cảnh Huyên tiến lại, cậu nói: “Hôm nay là sinh nhật em, dù có thế nào đi chăng nữa anh cũng phải trở về chứ.”

Cảnh Ninh lao vào lòng cậu, ôm chặt lấy cậu, Cảnh Sâm đứng bên nhìn họ, cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.

“Đây là quà của em, hai ông anh em đã dùng mạng để đổi lấy nó cho em đấy.” Cảnh Huyên xoa đầu Cảnh Ninh. Cảnh Ninh ngẩng đầu lên, Cảnh Huyên bèn rút sợi dây chuyền trong túi áo ra, mặt dây là một đóa hoa hồng bằng vàng đang chuẩn bị hé nở, đường nét duyên dáng, tỏa tia sáng dịu dàng như có ánh mặt trời phủ phía trên.

Cảnh Ninh cúi đầu, khẽ chạm lên mặt dây chuyền, Cảnh Huyên thả tay, thế là sợi dây rơi xuống, Cảnh Ninh vội vã vươn tay nhặt, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, Cảnh Huyên đã đạp thật lực xuống sợi dây chuyền.

Có người kéo cô ra sau. Cảnh Sâm đã nhanh chân bước ra cản Cảnh Huyên lại, nhưng Cảnh Huyên không có ý làm hại Cảnh Ninh, cậu chỉ muốn đạp đổ chiếc bánh sinh nhật xuống đất, đạp thỏa thuê rồi, cậu chà mạnh đôi giày da dây bẩn đầy kem bơ lên xô pha, vươn tay giật mạnh vải băng trên tai xuống, để lộ miệng vết thương lẫn lộn máu thịt.

Từ khi lọt lòng Cảnh Ninh đã sống trong nhung lụa, trong vô ưu vô lo, cô chưa bao giờ chứng kiến một cảnh tượng kinh hãi tới nhường này.

Anh hai vẫn luôn thân thiết với cô lại gào thét tới lạc giọng như một kẻ điên: “Ai trả lại cho tôi đây? Ai trả lại tai cho tôi đấy? Các người còn muốn tôi mừng sinh nhật với nó sao? Ai trả lại tai cho tôi?! Khốn kiếp!”

“A Huyên!” Bà Vân khóc nức lên, “Em gái con muốn chờ các con về mới tổ chức sinh nhật mà! Sao con lại trách em?”

Cảnh Huyên nghe chẳng lọt, cậu liên tục thét gào: “Trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!” Vừa thét cậu vừa đập phá, đám người làm không giữ được cậu, Thịnh Đường định tiến lại giúp đỡ nhưng Vân Tú Thành đã giành trước, ôm chặt lấy cánh tay cậu cháu trai. Cảnh Huyên ngoảnh đầu, đôi mắt cậu như một kẻ điên: “Cậu… cậu à, giờ cậu đã hài lòng chưa! Cậu có vui không?”

Tú Thành lấy khăn tay áp lên tai Cảnh Huyên, ông vỗ về cậu: “A Huyên, cháu mê sảng rồi, đừng sợ, đây là nhà mình mà, cháu đã về nhà rồi.” Cảnh Huyên vùng vẫy vung tay, Tú Thành gồng sức túm chặt lấy cậu, quay đầu bảo Thịnh Đường, “Thằng bé hoảng sợ quá nên vậy đấy, để em đưa nó lên tầng nghỉ ngơi.”

Thịnh Đường cau mày: “Để anh đi với cậu.” Ông đi được vài bước rồi lại quay đầu nhìn con gái bằng ánh mắt lo lắng, Cảnh Ninh đứng đờ ra như tượng gỗ, không nói một lời, bà Vân đang an ủi cô bé. Lúc này dường như Thịnh Đường mới nhớ tới Cảnh Sâm, ông nói: “A Sâm, vất vả cho con rồi, con hãy nghỉ ngơi đi. Lát nữa cha sẽ qua phòng con.”

“Vâng ạ.” Cảnh Sâm ngoan ngoãn đáp lời.

Bà Vân ôm lấy Cảnh Ninh, nức nở thốt: “Con gái ngoan, không sao đâu con. Anh hai con chịu nhiều tủi nhục quá, lòng nó đau khổ nên mới vậy, con đừng trách nó.”

Cảnh Ninh không khóc, cũng không nói gì, thậm chí còn chẳng để lộ bất cứ biểu cảm đau khổ nào.

Cảnh Sâm lẳng lặng quỳ xuống nhặt sợi dây chuyền đặt vào tay Cảnh Ninh, anh dịu dàng nói: “Ninh Ninh, đây là sợi dây chuyền anh tự tay vẽ rồi nhờ thợ làm cho em. Không phải em thích hoa hồng sao? Nào, để anh đeo cho em.”

Cảnh Ninh lắc đầu, như một con cún con giật mình, cô chợt vùng khỏi lòng mẹ, xô mạnh tay Cảnh Sâm ra, sợi dây chuyền lại rơi xuống đất, như tia sáng mặt trời chói lọi lóe sáng. Cảnh Ninh thét: “Em không thích! Ai bảo em thích! Em ghét hoa hồng! Em ghét anh!”

Cô quay mình chạy vụt đi, vừa chạy mấy bước người đã mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.

“Ninh Ninh!”

Cảnh Sâm đuổi theo đỡ cô bé dậy, đôi mắt cô trừng lớn, đong đầy ánh lệ, nước mắt ứa ra, lúc ngã cô đã cắn toạc môi, vệt máu rơm rớm, đôi môi cô run run.

Cuối cùng cô cũng bật khóc.