Enmu đưa hai tay ra nhún vai tỏ vẻ vô tội, hắn ta cười âm tà khúc khích.

-"Ta không có làm gì hết, cô ta chỉ đang chìm vào giấc mộng mà thôi. Một giấc mộng của chính bản thân cô ta."

Kamado thiếu niên nắm chặt cán thanh kiếm như sắp gãy, gương mặt đen xì hung tợn... nhưng Enmu vẫn giữ vững một nụ cười - không hề lay chuyển.

Sao hắn ta có thể ung dung như vậy chứ, sao hắn lại có thể... sao chúng quỷ lại có thể làm hại con người như vậy... cậu mím môi, vẻ mặt u sầu tột độ nhìn vào cô. Phải làm sao mới giúp được cô đây? Hiện tại Tanjirou không thể bước vào giấc mơ của cô được, vậy thì chỉ có cách chém đầu con quỷ trước mắt.

*

Yuki đang dần chết đi, cô đang dần hòa nhập vào trong giấc mộng của mình. Cho đến khi trong giấc mộng của cô có điều kì lạ xuất hiện.

Đầu tiên là những vết màu đỏ chót trong phòng, tiếp đó là mùi máu tanh nồng hôi hám. Nhưng cô cho rằng đấy chỉ là sự trùng hợp, bởi cô nghĩ thế nào cũng không ra được, tại sao mình lại biết những thứ đó.

Dường như bản thân cô đã quên mất một điều gì đó quan trọng...

Hôm nay mẹ cô lại biến mất đột ngột, Yuki đi khắp căn nhà tìm gọi mẹ. Bản năng của một sát quỷ nhân vẫn chưa tan đi, ánh mắt sắc bén của một đứa trẻ lại một nữa lia qua trong căn phòng kì lạ đó.

Đứa trẻ giật mình tái xanh mặt, vệt máu to hơn thường ngày và mùi tanh nồng đậm đặc. Quan trọng hơn, có thêm một bóng đen cao bằng cô, người bóng đen lấm bẩn máu tươi, nhìn cô bằng ánh mắt vô hồn, mở to. Yuki lùi một bước, nó liền tiến một bước rồi cười dị hợm.

-"Đừng lại đây... đừng có lại đây!"

-"Kekeke!!!"

Nó cười phá lên, phóng nhanh tới chỗ cô. Yuki tim đập thình thịch rất hoảng loạn, chân như bị đông cứng - không thể di chuyển. Gương mặt cô thấm mồ hôi lạnh, cái bóng đen càng ngày càng tiến gần...

"Xoẹt", máu từ cổ nó bắn ra dính lên cả trên mặt cô, sắc mặt trắng bệch tưởng chừng như là người đã chết. Yuki lia mắt sang kế bên, là mẹ cô. Bà trông rất lạ, khí chất của bà khác hẳn ngày thường, với bộ đồng phục màu xanh đậm lạ lẫm, Yuki đơ mắt ra nhìn, chiếc haori này sao lại quen đến thế? Nhưng cô không thể nhớ ra là đã gặp nó ở nơi nào.

Mẹ cô như biến thành một con người khác, với nét mặt lạnh lùng và nghiêm nghị làm cô có đôi chút sợ hãi. Môi cô lấp bấp, gọi.

-"Mẹ... ơi...?"

Người phụ nữ đó nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, cứ như không hề quen biết cô. Bà chỉ bước lại, vươn tay xoa đầu cô một cách nhẹ nhàng.

-"Mẹ nhóc chết rồi ư? Ta xin lỗi... ta đến trễ quá."

Nước mắt cô bất chợt trào ra từ khóe mi, bóng hình một người con gái tóc trắng mờ nhạt kế bên bóng hình của mẹ cô. Yuki giật mình, phải rồi... cô là Yatogama Yuki, là Tuyết trụ của sát quỷ đội. Mày đẹp khẽ cau lại, đưa tay rút lấy thanh kiếm bên hông của mẹ cô, bà ấy có vẻ như rất ngạc nhiên nên không phản xạ kịp. Một nhát chí mạng vào tim, phút cuối cùng cô mỉm cười.

-"Cảm ơn vì đã cho con gặp mẹ lần cuối."

*

Ở ngoài thế giới thực, thân thể cô bất động hoàn toàn và đang được bảo vệ bởi Tanjirou Kamado, cậu đã bị rơi vào giấc ngủ của hắn nhưng không hề bất tỉnh, bởi mỗi khi cậu nhận ra, Tanjirou đều tự sát để tỉnh dậy. Vốn dĩ cậu đã chém bay đầu hắn đi, nhưng sự thật mất lòng, đầu hắn lại nối liền với chiếc xe lửa này. Nét mặt cậu sợ hãi như thể cậu đang tự trách bản thân rất vô dụng vậy, hắn... đã nhập thể với đoàn tàu sao?

Vô lí... không thể nào tin nổi...

Hơi thở của Tuyết, thức thứ mười: Bão Tuyết.

Từng nhát chém lạnh buốt xương đang chém vào cơ thịt dị hợm đang nối đầu của tên hạ huyền Enmu và đoàn tàu, nhưng dù cho đầu hắn có đứt rời ra đi chăng nữa, hắn cũng không chết. Nhưng dù sao Tanjirou cũng rất vui mừng vì cuối cùng người ấy cũng đã tỉnh.

-"Fufufu, vô dụng thôi. Cơ thể ta là con tàu này, những người ở đây là con tin của ta."

-"Im mồm đi."

Nhát chém cuối cùng đã chém đôi cái đầu "hờ" của hắn, nó chui vào con tàu và biến mất. Gió làm bay bay tà áo với mái tóc trắng xóa kia, lòng cậu có một cảm giác gì đó rộn lên rất lạ.

-"Nhóc, không sao chứ? Ta xin lỗi vì sự yếu đuối này, có vẻ như ta đã ngủ quá lâu rồi. Phải nhanh chóng cứu lấy mọi người, nhanh lên!"

Yuki nhanh chóng đạp thủng nóc tàu rồi nhảy xuống, Tanjirou nhơ ngác như con nai vàng nhìn cô. Một giây sau cậu mới hiểu ra và nhảy xuống cùng cô.

-"Inosuke, Zenitsu! Nhanh đi cứu mọi người, không có thời gian để ngủ nữa đâu!"

*

Chỉ cần là con quỷ, thì nó sẽ có cái cổ. Chúng ta có thể lợi dụng nó để chiến thắng.

Toa tàu đầu tiên cũng là toa chứa than, Yuki thầm tính toán chắc hẳn rằng bây giờ mọi người cũng đã tỉnh dậy và bảo vệ con tin an toàn. Bây giờ cô chỉ tập trung vào một chỗ, toa chứa than là cổ con quỷ! Cuối cùng cũng tới rồi, những bàn tay kinh tởm nhận ra sự hiện diện của cô nên bọn chúng lập tức tấn công. Yuki vung kiếm chém những đường ngọt lịm, cắt đứt những bàn tay ấy.

-"N-này, không được vào đây!"

Người lái tàu ngăn cản cô và cô chẳng để tâm đến ông ấy. Mắt chỉ tập trung vào một nơi, ở đâu nhỉ?

Hơi thở của Tuyết, thức thứ ba: Tuyết Tam Ngân.

Ba nhát chém vừa mạnh mẽ có uy lực cực lớn đã tác động dưới mặt sàn tàu hỏa, cô thở ra một hơi trong lớp mặt nạ. Thấy rồi, nó ở đây, và đây là xương cổ của hắn. Không chần chừ, Yuki định vung lên thanh kiếm kết thúc mọi chuyện, nhưng tiếc rằng miệng vết chém đã bị che đi và những cánh tay nắm lưỡi kiếm cô không buông.

-"Tch...!"

Cô tặc lưỡi một tiếng, chắc hẳn rằng bây giờ cô rất tức giận, tức giận vì không kết thúc được nhanh như cô đã tính toán.

Hơi thở của Tuyết, thức thứ tám: Tuyết Nữ.

Thanh kiếm đột nhiên trở nên lạnh hơn bình thường, ánh mắt cô sắc bén như soi liếc qua từng bàn tay. Cô lúc này hệt như tuyết nữ hung tợn trong truyền thuyết, đây không phải là chiêu thức dùng để tấn công, mà là để đe dọa. Đám tay biết thế mà lập tức rút tay về, xong, cô hít thêm một hơi sâu.

Hơi thở của Tuyết, thức thứ bảy: Tuyết Phá.

Mạch máu ở bàn tay di chuyển nhanh hơn, gân bắt đầu trồi lên khỏi da thịt, Yuki chống chân phía sau làm điểm tựa rồi vung mạnh thanh kiếm xuống chỗ đám tay kia che chắn. Phổi cô như sắp vỡ ra nhưng ý chí sắt đá của cô không cho phép cô thở. Bởi vì chỉ cần một hơi thôi, mọi thứ thành công cốc.

-"Aaaa!!!!"

Toa tàu đầu tiên đã bị cắt đôi, nó rời ra tượng trưng như đầu hắn đã bị tách rời. Yuki lòng vui mừng khôn xiết nhưng chưa được một giây, Enmu vì đầu mình bị cắt rời nên hét lên đau đớn, tiếng thét như muốn làm thủng màn nhĩ của cô. Những thớ thịt trong toa tàu bỗng phồng lên to lớn, nó khiến cho toa tàu lật ngang và ngã rầm xuống.

Rất may Yuki bị ra bên ngoài, tay chỉ bị xây xát và bần áo lấm lem. Nhanh chóng cô bật dậy, nhìn sang những toa tàu còn lại với sự lo lắng, con tin và mọi người!

Bình minh đang dần ló rạng bên kia chân núi, lòng cô cũng vơi đi một chút lắng lo. Liệu có ai chết không nhỉ? Liệu mọi người đã an toàn chưa? Trước khi đi xác nhận, cô liền nhảy lên cành cây cao với tán cây xum xuê để tránh mặt. Thiếu niên Kamado là người ra đầu tiên, tiếp sau đó là Inosuke và Zenitsu. Viêm trụ Rengoku cũng đã ra rồi, cô mỉm cười.

-"Mọi người đều an toàn... may quá..."

"Rầm"

____________

Dài quá không mọi người nhỉ =(?