Sở Phi Dương dẫn Kiều Vũ đến phòng y tế. Lúc vừa mới bước vào phòng bác sĩ Châu nhìn thấy bọn họ liền thở dài một hơi, đưa ánh mắt ngán ngẩm hướng về phía cửa ra vào.
‘’ Lại là hai người các em, các em nói xem tần suất đến phòng y tế của các em còn nhiều hơn ngày trước. ‘’ Tuy rằng bác sĩ Châu có trách cứ nhưng sau đó cũng lập tức hạ giọng, rời khỏi bàn làm việc đi đế bên cạnh của Kiều Vũ: ‘’ Em có vấn đề gì? ‘’
Sở Phi Dương liền lập tức nâng cánh tay bị sưng đỏ của cô bạn lên, nhìn chằm chằm bác sĩ Châu một cách ngờ nghệch. Bác sĩ Châu kéo Lục Kiều Vũ ngồi xuống, nhìn vết thương xanh xanh tím tím trên tay, liền ngẩng đầu lên lườm Sở Phi Dương, hạ giọng: ‘’ Là em làm sao? ‘’
Sở Phi Dương lắc đầu nguẩy nguẩy, xua xua tay: ‘’ Không phải, không phải em …’’
‘’ Vậy thì tốt.’’ Bác sĩ Châu vừa kiểm tra vết thương cho Kiều Vũ, bị siết đến mức tụ cả máu bầm thì cũng không thể xem thường thực lực của người ra tay được. Cánh tay trắng xinh đẹp tự dưng lại xuất hiện một mảng xanh tím khiến người ta phải cảm thấy thương tiếc. Đột nhiên bác sĩ Chu đứng dậy, đi về phía tủ đựng đồ lấy ra đá lạnh, đem đến trước mặt Sở Phi Dương.
‘’ Em trườm cho em ấy đi, tôi ra ngoài có chút việc. ‘’
Sở Phi Dương vâng vâng dạ dạ răm rắp nghe theo, ngồi xuống đối diện với Lục Kiều Vũ trườm đá vào vết bầm trên tay.
‘’ Cậu quen bác sĩ Châu à? ‘’ Kiều Vũ mắt vẫn nhìn cánh tay đang bị thương, cất giọng hỏi.
‘’ Cô ruột của tôi. ‘’ Sở Phi Dương trườm nhẹ nhàng, một hồi lâu cả hai đều im lặng khiến không gian nhỏ hẹp của phòng y tế đột nhiên trở nên căng thẳng đến lạ thường.
Bàn tay nhỏ bé của Lục Kiều Vũ đặt trong bàn tay của Sở Phi Dương vô cùng vừa vặn, cô đọt nhiên hạ giọng, đưa mắt về phía cậu ta: ‘’ Chuyện của Quách Lệ Y có phải do cậu làm không? ‘’
‘’ Đúng! ‘’ Sở Phi Dương ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Lục Kiều Vũ,cậu ta vốn còn cho rằng cô ấy sẽ tức giận, nhưng không. Thẳm sâu trong đôi mắt đen láy lay động lòng người kia là sự bình tĩnh đến lạnh lùng. Kiều Vũ cụp mắt, nhìn xuống cánh tay bị thương không nói gì nữa.
Cô không nghĩ Sở Phi Dương lại tuyệt tình đến như vậy. Trước đây Lăng Hỷ từng kể Quách Lệ Y vì Sở Phi Dương mà thậm chí đi xem trộm đề thi của cô Văn , thiếu chút nữa bị đuổi học, nhưng mà cậu ta lại không thèm quan tâm. Con trai thật sự là động vật đáng sợ, một khi đã ghét thì nhất định sẽ không có lấy chút lòng thương nào, kể cả thương hại.
Chỉ một cái búng tay của Sở Phi Dương cũng có thể khiến cho cuộc sống của một con người rơi vào địa ngục. Cô không nghĩ cậu ta bình thường chỉ ăn chơi lãng tử đủ điều vậy mà cũng có lúc trở nên bồng bột như vậy, hành động này trong mắt người khác có thể thực sự rất ngầu, nhưng đối với tương lai của cậu ta không tốt chút nào.
Chặn mọi đường sống của một công ty đang vô cùng phát triển đó là việc làm ngu ngốc trong mắt của các lão hồ ly cổ đông.
‘’ Lục Kiều Vũ, có phải cậu làm không? ‘’
Một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền từ bên ngoài xối thẳng vào tai của Lục Kiều Vũ . Cô không cần nhìn cung biết chủ nhân của nó là ai. Triệu Hồng Lam từ bên ngoài xông thẳng vào trong phòng y tế, nhìn thấy một màn nắm tay các kiểu này của hai người bọn họ lửa giận ngày một sôi trào, đầu như phát hỏa.
‘’ Cậu … cậu, có phải cậu giở trò khiến bài dự thi hùng biện tiếng Anh của tôi bị loại hay không? ‘’
Triệu Hồng Lam vừa từ phòng giáo vụ về, ngay lập tức đi tìm Lục Kiều Vũ. Vòng sơ khảo của cuộc thi hùng biện tiếng Anh lần này sẽ chọn ra người đại diện phát ngôn cho Âu Hoa sang Paris trao đổi với các trường quốc tế. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một cho bọn họ,trước đây Lục Kiều Vũ không phải là trợ giảng cho giáo sự nên trực tiếp được điều thẳng đi, lần này cô đã là trợ giảng, nên không tham gia các loại hình tổ chức này nữa.
Không có Lục Kiều Vũ ,người đứng sau thì phải là Triệu Hồng Lam mới đúng. Trên cơ bản Triệu Hồng Lam môn Anh Văn vô cùng suất sắc, cộng thêm nưa điểm IELTS của cô vô cùng cao, vòng thi sơ khảo này căn bản không thể làm khó được cô.
Nhưng vừa rồi trên bảng thông báo người đứng đầu là Lãnh Tư Thuần, Triệu Hồng Lam vốn dĩ không có trong danh sách . Lục Kiều Vũ đứng dậy, nhìn Triệu Hồng Lam một lượt mới cất tiếng: ‘’ Tôi nên hỏi cậu mới đúng, bài dự thi của cậu vốn dĩ bị lạc đề, hội đồng vừa xem qua liền lập tức bác bỏ. ‘’
‘’ Lạc đề … nực cười … sao có thể …’’- Triệu Hồng Lam đang nói giữa chừng sắc mặt liền đen lại, hai tay siết chặt thành quyền nhìn chăm chăm vào vô định. Cô dường như đã hiểu ra điều gì, lập tức xoay người rời khỏi phòng y tế. Các bạn học cũng đã vây kín cửa ra vào cùng với cửa sổ, Sở Phi Dương trợn mắt quát bọn họ: ‘’ Nhìn cái gì mà nhìn, các người rảnh rỗi lắm sao? ‘’
Một câu nói giống như mang theo mệnh lệnh, toàn bộ học sinh trong vòng ba giây đều biến mất không chút tăm tích.
Lại nói về Triệu Hồng Lam, vì lười biếng nên không xem qua bản thi chính thức trên diễn đàn trường, nghe theo lời nói phiến diện của Quách Lệ Y nói rằng đề thi là cô lấy được ở chỗ Lục Kiều Vũ, cuối cùng cứ như vậy mà bị lừa. Quách Lệ Y đúng thật là gan to bằng trời, nếu là trước đây Triệu Hồng Lam có thể cùng cô ta cãi tay đôi không ai sợ ai, nhưng thời thế đổi thay, Quách Lệ Y của hiện tại sớm đã không còn khả năng phản kháng.
Không sai, người châm ngòi để Sở Phi Dương chủ động loại trừ Quách thị chính là cô. Trên thương trường, Quách – Triệu vốn dĩ là hai phe đối lập nhau, mà Quách gia ỷ vào có Sở thị chống lưng liên tiếp cướp đi hợp đồng trăm tỉ của nhà họ Triệu. Triệu Hồng Lam là người thừa kế duy nhất, làm sao có thể ngồi yên đứng nhìn. Lần này là Quách Lệ Y ngu ngốc, đâm đầu hại Lục Kiều Vũ đồng thời châm ngòi lửa giận của Sở Phi Dương. Nếu như không có LAW Lục thị sát nhập lần này, đừng nói đến Quách gia, ngay cả Âu Hoa Quách Lệ Y cũng đừng mong bước vào.
Triệu Hồng Lam nhất định sẽ không để yên cho cậu ta muốn làm gì thì làm, nhất định phải khiến cho Quách Lệ Y sống không bằng chết. Bức cô ta đến đường cùng mới thôi.
***
‘’ Giáo sư , em đến rồi.’’
Cửa phòng lạnh lẽo mở ra, trong căn phòng số ba của tầng cao nhất tòa nhà phòng làm việc của giáo viên, cũng tức là tầng số sáu. Không gian yên tĩnh lặng như tờ, trong phòng chỉ nghe được tiếng máy lạnh vang lên đều đều. Lăng Hỷ nhìn người đàn ông ngồi trên ghế xoay lưng lại với mình trong lòng mang theo mấy phần sợ hãi.
Cô đến tìm ông ta chỉ có một mục đích.
Trả thù, trả thù tất cả bọn họ.
Người ngồi trên ghế là Ngô Diệu Chân, là chuyên gia trong lĩnh vực tâm lí giáo dục học đường. Hắn ta không quay mặt lại nhưng từ phía sau, Lăng Hỷ cũng có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu xám tro quen thuộc. Trời về chiều mang theo những tia nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu lên người của Ngô Diệu Chân, hắn bỗng chốc nhấc hai chân đang vắt chéo nhau xuống, đứng dậy xoay người lại.
Ngô Diệu Chân là chuyên gia tư vấn tâm lí học đường, một tuần bọn họ sẽ được học hai tiết của ông ấy. Một nhà phân tích tâm lí học vô cùng suất sắc, được nhà trường trả một cái giá cao để mời về.
‘’ Ngồi đi! ‘’
Ngô Diệu Chân ngồi xuống ghế sofa màu cà phê, đồng thời ra hiệu cho Lăng Hỷ ngồi xuống. Lăng Hỷ trong lòng tuy có run sợ, nhưng người trước mặt chính là người có thể giúp cô, không thể vì sợ hãi trong lòng mà làm hỏng chuyện.
Lăng Hỷ len lén nhìn vị chuyên viên tư vấn tâm lí trẻ tuổi này, thầy ấy mới chỉ hai mươi tám tuổi, là người còn độc thân. Mỗi tiết giảng bài về kĩ năng sống của thầy ấy không chỉ thu hút nữ sinh ,mà ngay cả nam sinh cũng đến tham gia rất đông. Vóc dáng cao lớn cùng ngoại hình điển trai khiến thầy giáo trở thành thần tượng của nhiều nữ sinh trong trường. Nhiều nữ sinh thậm chí còn không kiêng dè mà trực tiếp tỏ tình với thầy giáo.
Lăng Hỷ ngồi xuống sofa,ánh mắt dán chặt trên ly trà trên tay, càng không dám nhìn người trước mặt.
Ngô Diệu Châu khẽ đẩy gọng kính màu vàng nhạt, đôi mắt ưng ánh lên tia lạnh lùng tàn nhẫn: ‘’ Nghĩ kĩ chưa? ‘’
‘’ Em…’’
Trước thái độ ngập ngừng của Lăng Hỷ, Ngô Diệu Châu không hề hài lòng, hắn ta ngày càng lạnh lùng hơn, đôi mắt ưng như muốn đem Lăng Hỷ nuốt chửng vậy.
‘’ Nếu như không được, em có thể đi rồi. ‘’
‘’ Thưa thầy … em…’’ Lăng Hỷ dường như sau vài giây suy nghĩ đã đưa ra quyết định chính xác của bản thân mình, cô nhìn thẳng vào Ngô Diệu Châu, ánh mắt sắc bén: ‘’ Em đồng ý.’’
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, mang theo một nụ cười thỏa mãn mà ẩn chứa đầy nham hiểm, toan tính.
***
Ngày hôm sau đã có tiêu đề tuyển chọn của vòng số hai của cuộc thi hùng biện. Sĩ số từ hơn một trăm học sinh đăng kí rút xuống còn năm mươi, mục đích chính là rút gọn lại còn mười người tham gia cuộc hùng biện mặt đối mặt. Lãnh Tư Thuần dạo này vô cùng bận rộn, Lục Kiều Vũ ngồi bên cạnh cũng có thể thấy được sự cố gắng đến điên cuồng của cô ấy. Lãnh Tư thuần mới chỉ nhập học được một tuần, vậy mà có thể viết bài luận bằng tiếng Anh đứng vị trí số một đã là rất suất sắc .
Kiều Vũ và Tư Thuần tuy trên lớp không hay nói chuyện, nhưng bọn họ cũng đã trở thành bạn bè, cảm giác cả hai người đều có chung một sở thích ‘’không muốn nói nhiều ‘’ thực sự rất tuyệt vời. Đấy là trong suy nghĩ của Kiều Vũ, còn Lãnh Tư Thuần thì khác, cô không nói là bởi vì điều đó đã ăn sâu vào tiềm thức của cô, nói càng ít càng khó mắc sai lầm.
‘’ Cậu chuẩn bị bài đến đâu rồi? ‘’. Lục Kiều Vũ đưa tay lên xem đồng hồ, còn hơn mười phút nữa là đến giờ nghỉ trưa, cô nhìn Tư Thuần hỏi.
‘’ Xong rồi, chiều nay không có lịch, cậu muốn đến thư viện không? ‘’ – Tiếng trống đúng lúc vang lên, Tư Thuần xếp sách vở vào cặp, khóac ba lô lên vai cùng Kiều Vũ xuống nhà ăn. Tâm trạng hôm nay của cô không tệ, được làm người đại diện nhất định sẽ được một số tiền vô cùng lớn, cô không muốn sống nhờ người đó nữa.
Nhà ăn hôm nay vẫn đông đúc như mọi ngày, Kiều Vũ đứng xếp hàng ở vị trí cuối cùng, phía sau cô là Lãnh Tư Thuần. Lăng Hỷ đến nhà ăn rất sớm, mới có vậy mà đã lấy đồ ăn xong ngồi chiếm chỗ chờ hai người bọn họ. Lăng Hỷ nói phải chiếm vị trí tốt nhất, Lục Kiều Vũ cũng không nghĩ như vậy, nhà ăn của Âu Hoa so với các trường học bình thường khác vô cùng cao cấp, các món ăn từ Á đến Âu đều được nấu theo ngày. Ngoại trừ việc xếp hàng có hơi lâu một chút thì chẳng hề hấn gì. Thức ăn so với các nhà hàng năm sao không hề thua kém.
Bọn họ xếp hàng lấy thức ăn không có chen lấn, không có lộn xộn, cũng không có cãi nhau. Đều rất tôn trọng người khác.
‘’ Hôm nay lại là món tây sao, tôi nhớ cơm đến phát điên mất.’’
Hàng bên cạnh vang lên một giọng nói của nam sinh, nhỏ nhưng Kiều Vũ cùng Tư Thuần đều có thể nghe thấy.Hai người họ đồng loạt hướng mắt về phía của Châu Từ , Châu Tư hình như hơi ngại ngùng vì câu nói vừa rồi, mặt thoáng chốc đỏ bừng, cậu ta khẽ ho một cái rồi tránh mặt đi chỗ khác.
Lục Kiều Vũ còn đang đứng xếp hàng, đột nhiên mấy bạn học phía trên nhanh chóng tản đi hết, cô cũng cảm thấy kì lạ. Bình thường bọn họ đều là người lấy đồ ăn cuối cùng,sao hôm nay lại có thể nhanh đến như vậy. Lúc chỉ còn lại một người đừng đầu hàng, Lục Kiều Vũ mới hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Lôi Diện, cậu ta dọa cho đám bạn học kia chạy mất. Lục Kiều Vũ cũng không nghĩ nhiều, thái độ đối với người trước mặt vô cùng dửng dưng, làm như không hề quen biết. Nhờ có cậu ta mà thời gian lấy cơm của cô được đẩy nhanh lên, nhưng không đồng nghĩ với việc cô cùng cậu ta nảy sinh hảo cảm. Kiều Vũ sờ sờ vết bầm tím trên tay, vẫn còn thấy đau .
‘ Các cậu làm gì lâu vậy, mau ngồi xuống đi. ‘’ Lăng Hỷ vui vẻ nói với hai người Kiều Vũ, Tư Thuần vừa ngồi xuống, Lăng Hỷ đã bày ra một màn chào hỏi vô cùng kích thích: ‘’ Chào cậu, mình là Lăng Hỷ …’’
Lãnh Tư Thuần chỉ cười cười, nói thêm vài câu về bản thân. Đây là bạn thân của Lục Kiều Vũ, cô chỉ thắc mắc một điều sao cậu ấy lại có thể nói nhiều như vậy. Thực là giống một người bạn cũ của cô.
‘’ Cậu làm gì vậy? ‘’
Nhà ăn yên tĩnh vang lên tiếng nói của một bạn học, đồng loạt tất cả học sinh đều quay sang nhìn. Triệu Hồng Lam đứng bên cạnh bàn ăn của Quách Lệ Y, đổ nước ép cà chua lên người cô ấy. Nước ép chảy từ trên đầu, ướt đẫm cả quần áo. Quách Lệ Y còn chưa kịp phản ứng, Tố Như ngồi đối diện đã kinh hãi kêu lên.
‘’ Muốn ăn đúng không?.’’
Hôm nay nhà ăn có món cà ri, toàn bộ mấy đĩa thức ăn đều đổ hết lên quần áo của Quách Lệ Y, hiện tại cô trông giống y như con khỉ trong rạp xiếc. Tiếng hò reo của đám học sinh vang lên không ngớt, người người hứng thú nhìn cảnh Triệu Hồng Lam chơi đùa. Có vài bạn học lấy điện thoại ra quay, cũng có vài bạn học nam ánh mắt hiện lên vài tia hứng thú nhìn Quách Lệ Y.
Bọn họ trước đây chưa từng chơi qua trò này, tất nhiên sẽ chiêm ngưỡng cho tốt. Lục Kiều Vũ không nhìn, Tư Thuần cũng không nhìn. Chỉ riêng Lăng Hỷ là tay cầm đũa không nổi, run đến mức rơi cả đũa. Chuyện này quá rõ ràng rồi, ân oán của Quách Lệ Y cùng với Triệu Hồng Lam, người ngoài không nên xen vào.
Lục Kiều Vũ không phải thánh nữ thích lo chuyện bao đồng, còn Tư Thuần vì trải qua nhiều chuyện nên trong lòng không còn muốn quan tâm đến những thứ khác nữa. Hai người bọn họ vẫn bình thản ăn trong nhà ăn hỗn loạn. Quách Lệ Y vậy mà lại đứng dậy, cầm khay đứng ăn dội toàn bộ lên người Triệu Hồng Lam, cả nhà ăn xảy ra một màn đấu võ của hai cô gái. Một người là hoa khôi, người còn lại là bí thư.
‘’ Ồn ào cái gì vậy! ‘’
…
‘’ Không để cho người khác ăn cơm sao? ‘’
…
Sở Phi Dương cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn Lôi Diện.
Lôi Diện đập đũa xuống bàn, tiếng động phát ra đủ để khiến hai người đang đánh nhau kia dừng tay lại. Ánh mắt sắc bén của cậu ta liếc khắp nhà ăn một lượt, lạnh lùng buông một câu:
‘’ Còn các người nữa, không muốn ăn đúng không …’’
‘’ Còn nhìn cái gì …’’
Triệu Hồng Lam cùng Quách Lệ Y đã biến mất tăm mất tích từ lâu, không khí nhà ăn lại trở về quỹ đạo của nó. Lục Kiều Vũ nghe rõ ràng giọng nói từ sau lưng mình vang lên bàn tay cầm đũa chợt khựng lại, bàn ăn của cô ngồi ngay bên cạnh bàn của Sở Phi Dương, mà thậm chí Lôi Diện cậu ta còn ngồi ngay sau lưng cô.
Nhà ăn ai hôm nay cũng thấy Lôi Diện đang tức giận, tốt nhất không nên chọc vào cậu ta. Châu Từ vỗ vai của Lôi Diện: ‘’ Hôm nay lão Lôi của chúng ta bị làm sao vậy, hiếm lắm mới thấy cậu tức giận như thế... ‘’
Lục Cảnh Hiên ngồi cạnh cười hi hi ha ha, chỉ riêng Sở Phi Dương là không đả động gì, suốt bữa ăn cũng không hề nói lấy một câu nào.