Chương 314

Sau đó lại nhìn Cố Hàn, lo lắng bối rối không biết phải làm sao, cứ lúi húi quanh anh mà không dám mở lời thúc giục.

Đúng thật là kiểu hoàng thượng không vội thái giám đã gấp mài!

Sau khi uống xong tách cà phê, xem báo và nghe tin tức buổi sáng, anh mới từ từ đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nhìn thấy điệu bộ của anh, Tô Tú Song ngồi xuống ghế sô pha, mở lọ sữa chua ra, cầm lấy hai lát bánh mì, ăn một cách từ tốn.

Cố Hàn liếc nhìn phòng tắm, sau đó lại nhìn Tô Tú Song đang ngồi trên ghế sô pha, lông mày anh bất giác cau lại khó hiểu.

“Tôi nghĩ tạm thời chưa ra khỏi nhà được đâu, cậu có muốn ngồi xuống ăn chút đồ lót dạ không?” Tô Tú Song mở lời.

Cố Hàn đáp: “Dạ không cần đâu ạ, cảm ơn mợ hai”

Quả nhiên đoán không sai, Hoắc Dung Thành bước ra khỏi phòng tăm đã ba mươi phút trôi qua rồi.

Tô Tú Song nhếch miệng, không lo lắng gì, nhấp thêm vài ngụm sữa nóng.

Hôm qua ở khu vườn phía sau, thái độ của Nữ hoàng hẳn đã khiến người đàn ông trước mặt cô tức giận.

Khoác lên người bộ âu phục màu đen, Hoắc Dung Thành cầm chiếc cà vạt lên, rảo bước đến chỗ sô pha, đứng ở đó.

“Làm gì vậy?”

Tô Tú Song ngẩng mặt nhìn anh chằm chằm một cách khó hiểu.

“Thắt cà vạt” Bờ môi mỏng của anh khẽ mấp máy, thốt ra ba chữ.

Tô Tú Song cau mày: “Anh không tự thắt được sao?”

Hoắc Dung Thành khẽ nâng cánh tay phải lên, hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Bị thương, không tiện thắt”

Tô Tú Song mấp máy khóe miệng, cũng không tính toán gì với anh, cầm lấy chiếc cà vạt, đứng dậy: “Anh hạ thấp người xuống, tôi không với tới”

Hai chân anh khế tách sang hai bên một chút, ánh mắt lộ rõ vẻ không thích, nhưng vẫn cúi người hợp tác với cô: “Người gì mà thấp vậy…

Tô Tú Song khẽ nheo mắt, ghìm dây cà vạt xuống như muốn dùng nó thít cổ anh vậy.

Nhưng cô không phải là người hẹp hỏi, tâm tính tốt, biết điều hơn anh.

Cô ấy đặt cà vạt dưới áo sơ mi, mặc dù không biết bắt đầu từ đâu nhưng cô làm như thật, khuôn mặt nghiêm túc.

“Em đã từng thắt cà vạt chưa đấy?” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hoắc Dung Thành trâm giọng xuống hỏi cô.

“Chưa từng.” Tô Tú Song loay hoay không biết thắt như thế nào: “Mặc dù tôi không ăn thịt lợn, cũng chưa từng thấy lợn chạy, nhưng mà tôi xem rất nhiều cảnh nữ chính thắt cà vạt cho nam chính ở trong phim truyền hình, ngày nào tôi cũng xem.”

“Em có chắc là mình xem cảnh nữ chính thắt cà vạt cho nam chính, chứ không phải là… thắt dây giày không?”

Anh cau mày, dứt lời nói.

Tô Tú Song nhìn chiếc cà vạt trên tay mình, bối rối, trông chẳng ra hình thù gì cả, thậm chí còn hơi giống cái nơ…

Cô ngẩn người một hồi.

Rốt cuộc đã làm sai từ bước nào?